Chương 10: Lão nương giúp ngươi một lần, đừng đi vào đường xưa nữa!

Nếu thật sự là người tài giỏi như thế, hắn nhất định phải thu làm mình dùng. Nếu đối phương không muốn, cũng tuyệt đối không thể để đối phương trở thành trợ lực của Tứ hoàng tử!

[Quỷ đoản mệnh tốt xấu gì trước khi chết cũng nghĩ tới chuyện thay ta mưu đồ một con đường sống. Tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng cũng coi như còn có chút lương tâm. Cho nên ta phải nghĩ biện pháp nhắc nhở hắn một chút, ngàn vạn lần không thể gây thù chốc oán không cần thiết!]

Lê Cảnh Hành kinh ngạc liếc mắt nhìn Trì Dạng một cái. Nàng thấy hắn nhìn qua thì trấn định tâ thần, cả gan nói: "Điện hạ, tên ác nô này dám làm bẩn trong sạch của cô nương nhà lành vốn đã là tội ác tày trời, huống hồ còn ép người ta đi vào con đường chết, quả thực là tội không thể tha thứ!"

"Thϊếp thân cho rằng hẳn là phải nghiêm trị để lấy đó cảnh cáo kẻ khác, tránh cho những người khác noi theo coi thường luật pháp. Huống hồ chuyện này nháo lớn như vậy, nếu như bị ngự sự dâng tấu trước mặt bệ hạ, chỉ sợ là ngài sẽ bị răn dạy là ngự hạ không nghiêm."

Trì Dạng lấy hoàng đế ra chính là không muốn Lê Cảnh Hành có cớ bao che Chu Văn. Nếu như vậy rồi mà còn không được nữa, vậy thì nàng cũng không có biện pháp.

[Quỷ đoản mệnh, lão nương có tâm cứu ngươi, nếu ngươi vẫn không biết tốt xấu vậy thì xứng đáng tự làm tự chịu!]

Cả thư sinh và cha mẹ đều là vẻ mặt mong đợi nhìn Lê Cảnh Hành, nếu là Thái Tử cũng không thể làm chủ, vậy thì thực sự là không chỗ giải oan!

Lê Cảnh Hành nghe tiếng lòng của Trì Dạng thì có chút ngứa răng, hắn nhìn về phía thị vệ trưởng Đỗ Thanh đang đứng ở một bên.

“Thái Tử Phi nói có lý, mang Chu Văn đến đây cho ta!"

Đỗ Thanh làm người chính trực, đã sớm xem hai phụ tử Chu Văn không vừa mắt. Nhưng ngại vì đối phương là người nhà mẹ đẻ của Thái Tử cho nên vẫn luôn giận mà không dám nói gì. Bây giờ thấy Thái Tử hạ quyết tâm xử trí ác nô, trong lòng vui sướиɠ không thôi.

Khoảng nửa khắc sau, Chu Văn bị Đỗ Thanh túm lên từ trên giường của một nha hoàn, vừa mới lung tung tròng tạm một bộ áo ngoài đã bị lôi đến đại sảnh.

Chu Văn nhìn thấy trận tượng lớn như vậy, sợ tới mức rụt cả cổ lại, run run rẩy rẩy mà quỳ trên mặt đất.

Lê Cảnh Hành nhìn thấy Chu Văn một vẻ doạ đến vỡ gan, trong lòng càng thêm tức giận và khinh thường.

Hắn với hai cha con này cũng chẳng có chút thân tình nào, lúc trước sở dĩ nâng đỡ một chút cũng chỉ là xem trên mặt mũi của mẹ đẻ. Hai người này lại dám lấy hắn làm tấm mộc để làm xằng làm bậy, quả thực không thể tha thứ được!