"Đại sư tỷ, trong thôn phía trước có vẻ không ổn cho lắm." Một trong hai kiếm tu kia cất tiếng gọi.
Cả hai đều chưa từng thấy cảnh tượng này khi còn ở Tiên giới. Ma khí ngút trời tràn ra, giống như một làn sương mù dày đặc, giương nanh múa vuốt trước mắt họ. Chử Linh khẽ vén rèm xe nhìn qua, trái tim nàng đập thình thịch khi nhận ra hơi thở quen thuộc của ma khí, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tạ Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có phần kinh ngạc và sợ hãi, "Đại sư tỷ, có lẽ nơi này là nơi ma vật xuất hiện."
Dung Ký Tuyết vẫn ngồi yên lặng trong xe, nàng ấy không nói lời nào giống như một vị sư già đang thiền định.
Không có gì khác lạ từ Dung Ký Tuyết, Tạ Nhan đành rút lui và suy nghĩ một chút, "Nơi này cách Hoàng thành rất xa, hẳn là không có liên quan đến nhiệm vụ chúng ta."
Một kiếm tu khác, người đang điều khiển xe ngựa, lo lắng nhìn về phía trước, đối phương lên tiếng bảo: "Ta cũng cảm thấy không liên quan gì đâu, chúng ta có nhiệm vụ cần hoàn thành, chi bằng vòng qua nơi này thì hơn."
Lúc này Dung Ký Tuyết thu hồi ánh mắt không nhìn Chử Linh nữa, nàng ấy nhẹ nhàng quay sang nhìn Tạ Nhan, giọng nói không có cảm xúc gì: "Khó nói lắm."
Giọng nói của Dung Ký Tuyết tuy nhỏ, nhưng nhờ có sự hỗ trợ từ linh lực, từng lời nàng ấy nói ra đều truyền đến tai mọi người trong nhóm.
Chử Linh không lên tiếng, nàng biết chuyện của Bát Kỳ không phải chuyện của mình.
Nhưng ma khí kia đang cách xe ngựa điên cuồng kêu gào và quyến rũ nàng, giống như ma cơ đời trước yêu thương nhung nhớ vẫn luôn kêu la: Đến đây đi, mau đến đây đi.
Chử Linh nuốt một ngụm nước miếng.
So sánh ra thì Ma Cơ mê người hơn rất nhiều loài khác, nhưng dù vậy Ma Cơ cũng không đẹp bằng Dung Ký Tuyết.
Bảy đệ tử Bát Kỳ đều nhất trí cho rằng bọn họ không nên để ý tới chuyện này, Dung Ký Tuyết bày ra vẻ mặt nhàn nhạt, nàng ấy quay đầu nhìn Chử Linh, "Tang Tang cảm thấy thế nào?
“Ta ư?” Chử Linh đột nhiên bị gọi tên, nàng ngơ ngác hỏi ngược lại.
“Ừ.” Dung Ký Tuyết ngồi cạnh Chử Linh, nàng ấy kéo tay nàng rồi vuốt ve.
“Ta cảm thấy.” Chử Linh nhìn thoáng qua Tạ Nhan, vẻ mặt đối phương vẫn tràn ngập khí phái như người sẵn sàng hy sinh vì chính nghĩa, “Bát Kỳ có nhiệm vụ ở dưới hạ giới, vậy sư tỷ nên đi hoàn thành nhiệm vụ trước đi.”
Giọng nói của Chử Linh mềm nhũn, giống như rót mật vào tai.
Bên trong những câu chữ đó ẩn chứa những cảm xúc được giấu diếm, tràn ngập ở trong lòng.
Dung Ký Tuyết nhướng mày, khi nàng ấy vừa định nói chuyện thì đã thấy Chử Linh nói tiếp, "Nhưng mà, chúng ta cũng không thể mặc kệ chuyện ở đây được, dù sao thì ta cũng không phải đệ tử của Bát Kỳ, ta muốn vào xem sao, sau khi xử lý xong thì ta sẽ đi tìm các ngươi."
Dung Ký Tuyết không nhịn được, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Ngay cả Tạ Nhan cũng cười theo.
Tạ Nhan cười hì hì, "Chử Linh tiểu sư muội, chúng ta cùng đi đi, ngươi tự đi một mình thì làm sao đại sư tỷ của chúng ta có thể yên tâm được cơ chứ.”
Chử Linh là người nhỏ tuổi nhất ở trong số các nàng, nhưng cũng là người có bối phận lớn, ngoại trừ đại sư tỷ ra thì ai cũng không dám thật sự gọi nàng là sư muội, ngoại trừ những lúc muốn trêu ghẹo nàng ra.
Dung Ký Tuyết đã hỏi Chử Linh, thì tỏ vẻ đây cũng là ý của nàng ấy, mấy người còn lại nghe xong cũng không phản đối nữa.
Khi cả nhóm tiến vào làng, ma khí nồng đậm giống như ban ngày nổi lên sương mù dày đặc, hơi nhìn về phía xa một chút là sẽ không nhìn thấy được gì nữa. Trong thôn hoàn toàn không có bất kỳ khí tức của con người, trên bia thôn được đặt ở ngay giao lộ mơ hồ viết ba chữ thôn Hoàng Ngưu, trải qua năm tháng khiến nó đã phai mờ đến mức có hơi không thấy rõ.
“Đại sư tỷ, ở đây không có bất kỳ người nào cả.”