Sắc mặt Chử Linh trắng bệch, trái tim như bị bóp nghẹt, đau nhói.
***
Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tang Tang.”
Âm thanh ấy tựa như dòng suối chảy qua những tảng đá, dịu dàng nhưng sắc lạnh, lại ẩn chứa chút hơi ấm của ánh mặt trời giữa mùa đông. Với Chử Linh, giọng nói đó như cơn sóng dữ cuốn vào trong tai, khiến nàng bất giác run rẩy.
Dung Ký Tuyết.
Nàng không thể phủ nhận đây là sư tỷ của nàng, dù nàng ấy đã khác xưa rất nhiều.
Chử Linh cố cắn chặt môi dưới, kìm nén để không phát ra tiếng rêи ɾỉ. Trái tim nàng đập mạnh mẽ, dồn dập hơn trước. Dù vậy, nàng không thể hiểu nổi vì sao sự sống trong cơ thể lại tràn đầy như thế nhưng vẫn khiến nàng đau đớn đến mức chết đi sống lại.
Không phải mơ. Nàng thực sự đã sống lại.
Dung Ký Tuyết bước tới gần, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại không nói gì?”
Mạch Chi đặt chậu nước xuống, đi tới mở cửa sổ, đôi lúc quay lại nhìn nàng, thúc giục: “Mau đứng lên, đừng để Dung sư tỷ phải đợi lâu.”
Chử Linh cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng không thể che giấu sự run rẩy trong cơ thể. Nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt, sắp sửa tuôn rơi.
Trái tim tiên linh của nàng bất giác sợ hãi trước sự hiện diện của Dung Ký Tuyết. Chử Linh cúi đầu, đưa tay ôm lấy ngực, không dám ngước nhìn người đã từng là sư tỷ thân thuộc của mình.
Dung Ký Tuyết tiến tới bên giường, giọng nói dịu dàng như ngày nào: “Tang Tang, sao lại khóc?”
Dung Ký Tuyết vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chử Linh, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng. Chử Linh không thể chịu đựng thêm được nữa, nước mắt cứ thế trào ra. Dung Ký Tuyết nhẹ nhàng hỏi lại: “Tang Tang, có chuyện gì vậy?”
Cảm xúc trong lòng Chử Linh trào dâng, không thể kiểm soát nổi. Nàng cố gắng lắc đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng quay lại nhìn Mạch Chi, lí nhí hỏi: “Sư tôn đâu?”
Mạch Chi đáp: “Sáng nay Thiên Tôn có truyền tin, nói là hôm qua đã đến Thanh Nhạc rồi.”
Nghe vậy, Chử Linh càng thêm đau đớn. Những ký ức của nàng về Dung Ký Tuyết từ quá khứ lại ùa về, những lá thư trao đổi, những lần gặp mặt... tất cả đều gợi nhớ lại bao kỷ niệm, nhưng chúng đã trở thành nỗi đau âm ỉ. Nàng chợt nhận ra rằng, tất cả chỉ còn là quá khứ, và điều này khiến lòng nàng càng thêm xót xa.
Dung Ký Tuyết dường như không để ý đến những suy tư của Chử Linh. Nàng ấy tiếp tục quan tâm và chăm sóc nàng như thường lệ. Dung Ký Tuyết nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Chử Linh, cẩn thận giúp nàng mặc quần áo.
Dung Ký Tuyết dịu dàng hỏi: “Ta nghe Mạch Chi nói hôm qua muội đột nhiên phát bệnh tim, hôm nay có còn cảm thấy khó chịu không?”
Chử Linh lắc đầu, không dám ngước nhìn nàng ấy. Chiếc áo màu tím nhạt khoác lên người Chử Linh làm tăng thêm nét ngây thơ và trong sáng của nàng.
Dung Ký Tuyết vẫn dịu dàng, tiếp tục giúp Chử Linh mặc đồ. Bên trong lòng Chử Linh, sự giằng xé giữa cảm xúc quá khứ và hiện tại càng trở nên dữ dội. Những kỷ niệm với Dung Ký Tuyết từ thuở xưa không chỉ đơn thuần là sự nhớ nhung mà còn là một phần sâu đậm trong trái tim nầng.
Chử Linh không biết làm thế nào để đối mặt với cảm xúc hiện tại, chỉ có thể để bản thân lặng yên trong vòng tay sư tỷ, dù lòng đầy trăn trở và hận thù. nhắc nhở nàng về những gì đã xảy ra.
Nàng đã từng gϊếŧ chết người sư tỷ này. Thế nên, sự dịu dàng trước mặt chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi.
Dung Ký Tuyết không nói gì thêm, chỉ mỉm cười. Với Dung Ký Tuyết, nàng sư muội nhỏ bé yếu ớt này luôn đáng yêu, nàng có thêm chút bướng bỉnh cũng không sao. Nàng ấy cẩn thận giúp Chử Linh chải tóc, buộc áo, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Hôm qua nghe nói bệnh tim của Tang Tang tái phát, hôm nay có còn khó chịu không?"
Chử Linh lắc đầu, bộ áo màu tím nhạt tôn lên nét ngây thơ của nàng. Cơ thể của Chử Linh vốn yếu đuối, nàng đã từng tu luyện công pháp Thủy Nguyên để điều dưỡng cơ thể tiên linh của mình. Tuy nhiên, sau khi nhập ma, cơ thể nàng lại khỏe mạnh hơn nhiều, không còn yếu đuối như trước.