Sư tỷ không còn trốn tránh nàng nữa, dù mục đích của Dung Ký Tuyết có là gϊếŧ nàng hay không, Chử Linh vẫn cười, mặc kệ cảm giác đau đớn dâng lên như sóng trong lòng. Nụ cười của nàng giống như muốn che giấu sự cay đắng vào nơi tận sâu trong đáy lòng.
Dung Ký Tuyết không nói gì, nhưng trong mắt nàng ấy chứa đựng một cảm xúc khó đoán, đôi tay nàng ấy khẽ run rẩy. Pháp quyết của Dung Trường Thuật đã bổ sung thêm một đòn tấn công vào người Chử Linh, khiến nàng phải theo bản năng né tránh. Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn đâm sâu vào ngực nàng, chỉ cách trái tim còn một tấc.
Theo lý mà nói, vết thương này không trí mạng. Nhưng một năm trước khi Chử Linh nhập ma, nàng đã khoét bỏ một nửa trái tim của mình. Giờ đây, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong cơ thể nàng, từng cơn đau đớn và run rẩy không ngừng dấy lên từ trong l*иg ngực. Thần lực của Dung Ký Tuyết dần dần xâm nhập vào cơ thể của nàng, tiêu hủy nửa trái tim còn lại.
Chử Linh cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của sư tỷ. Trước kia, Dung Ký Tuyết chưa từng sử dụng vũ khí này. Chử Linh ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười, "Sư tỷ... Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau..."
Nàng tiến về phía trước, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể. Gió thổi qua khiến da thịt nàng như bị đông cứng lại. Rõ ràng Dung Ký Tuyết bị dọa sợ, đôi mắt nàng ấy lộ vẻ không thể hiểu nổi. Tay nàng ấy run rẩy khi chạm vào Chử Linh.
"Sư tỷ..." Chử Linh tiến thêm một bước, rồi bỗng dừng lại, nắm chặt tay Dung Ký Tuyết và rút thanh kiếm ra.
"Dù chỉ có nửa trái tim, nhưng bên trong tim của muội, chỉ có sư tỷ."
Máu của Chử Linh thấm đẫm người Dung Ký Tuyết. Theo bản năng, Dung Ký Tuyết ôm lấy nàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Chử Linh đã đẩy nàng ấy ra. Nàng há miệng định nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời.
Chử Linh đứng giữa ma vật, Hạc Thiên muốn đến đỡ lấy nàng, nhưng nàng đã dùng ánh mắt để đẩy hắn lùi lại. Giọng nói của nàng vẫn trầm khàn như thường: "Lui binh."
Thiên đạo không muốn ma đạo tồn tại, Chử Linh hiểu rõ điều đó. Việc Dung Ký Tuyết thành thần đã là điều mà nàng biết trước từ lâu. Rõ ràng nàng không hề cảm thấy bất mãn, nhưng sự tuyệt vọng đang xâm chiếm lòng nàng là gì đây?
Nàng cứ tự hỏi mãi mà không tìm ra được câu trả lời, cuối cùng nàng quyết định không suy nghĩ gì thêm nữa. Khi quay người rời đi, nàng không ngoảnh lại. Ánh mắt của sư tỷ giống như ánh sáng rực rỡ nhất, muốn đâm thủng thêm nhiều lỗ nữa trên người nàng. Nhưng lỗ hổng trên ngực nàng đã không thể lấp lại được nữa.
Sức sống của nàng đang dần cạn kiệt, ma khí trên người nàng cũng tan biến dần. Hạc Thiên và một nhóm ma tu vây quanh nàng, nhưng không ai có thể giúp nàng.
"Ta đi rồi, ngươi hãy dẫn dắt Ma giới tu hành đàng hoàng, đừng xung đột với Tiên giới." Chử Linh bình tĩnh nói, rồi thi triển ấn quyết tạo ra kết giới.
"Tôn chủ!" Hạc Thiên kêu lên trong tuyệt vọng.
Tuyết càng lúc càng rơi dày hơn trước. Chử Linh từ từ nhắm mắt lại, trong thoáng chốc, nàng nhìn thấy bóng dáng của Dung Ký Tuyết, đối phương vẫn xinh đẹp hơn tiên như trước.
...
"Thiếu chủ! Thiếu chủ! Mau tỉnh dậy! Dung sư tỷ tới rồi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Chử Linh ra khỏi cơn mê.
Nàng trở mình, giữa lớp sương mù, chợt nhận ra điều gì đó và đột ngột ngồi dậy. Đó là giọng của Mạch Chi!
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, trong phòng phảng phất mùi hương an hồn mà nàng quen thuộc. Dưới lưng là chiếc giường mềm mại bằng bạch ngọc mà sư tônđã tặng cho nàng tu luyện.
Đây không phải Ma Vực. Nơi này là Hỗn Nguyên Thiên.
Chử Linh tự nhéo mình một cái, nàng cảm thấy đau.
Mạch Chi đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng trách móc: “Không phải ngài luôn muốn gặp Dung sư tỷ sao? Giờ người đã đến, sao ngài lại không vội?”
Chử Linh thoáng sững người. Trước mắt nàng là Mạch Chi, bằng xương bằng thịt, không phải ảo giác. Còn phía sau Mạch Chi, bóng hình một người khác xuất hiện. Người ấy bước đi ngược sáng, tựa như một vị thần.