Editor: Bingo
Từ trong bóng tối ở giữa hành lang phát ra tiếng kêu.
“Chạy mau..”
Người nọ còn chưa nói xong, phần lưng đã bị hung hăng chém trúng, ngã xuống đất mà chết, một tên mặt đầy râu ria điên cuồng cười.
“Thế tử phi, chúng ta mau chạy đi.”
Nha hoàn gắt gao lôi kéo nữ nhân đang quỳ phía trước, nữ nhân trời sinh mỹ mạo, làn da tinh tế, ước chừng mười tám mười chín tuổi, nhưng khuôn mặt mang đầy tang thương.
“Hoàn Nhi, ngươi đi mau, ta phải ở lại chỗ này.”
Nữ tử nói xong lời nói, mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp, nhưng bên trong đầy bình tĩnh.
Nha hoàn còn tưởng kéo nàng đi, nhưng trước đó nàng đã quỳ gối lâu, bị nha hoàn lôi kéo, chân cẳng tê dại, càng ngã xuống dưới.
Nha hoàn lập tức ngồi xổm xuống, muốn đỡ nữ tử lên, lại bị nữ tử ngăn lại.
Chủ tớ hai người đối diện, nữ tử tinh xảo đôi mắt phát ra nhàn nhạt ý cười, nàng giữ chặt tay Hoàn Nhi nói: “Hảo Hoàn Nhi, ta bị phạt tại đây, có thể nào tùy ý đi ra ngoài đâu?”
“Chính là Thế tử hôm nay ra khỏi thành, hơn nữa Thế tử phủ hiện tại bị quân giặc vây quanh, Phu nhân, chúng ta lưu lại nơi này chính là chờ chết a!”
Tiểu nha hoàn vội vàng nói, trước đó nửa canh giờ, không biết từ đâu tới đây quân giặc đem Thế tử phủ vây quanh, những cái đó quân giặc vọt vào Thế tử phủ, gặp người liền gϊếŧ, còn đem thị nữ kéo đến vòng bảo hộ phía dưới làm việc dơ bẩn, mà Thế tử phi, một nhu nhược nữ tử, nào có thể tự bảo vệ mình?
“Cho nên, Hoàn Nhi, ngươi đến đi a, ngươi lưu lại nơi này chính là vừa chết.”
Nữ tử thân mình chậm rãi khôi phục sức lực, trên đùi tê dại dần dần rút đi, nàng đứng dậy, đem nha hoàn kéo đến cánh cửa.
“Hoàn Nhi, từ nơi này đi ra ngoài, hậu viện có cái lỗ chó, từ lỗ chó chui ra đi tìm Thế tử, nói cho hắn phủ đệ bị tập kích.”
“Thế tử phi, người đâu?”
Nha hoàn đôi mắt nhìn nàng.
Nữ tử cười, ôn nhu mà kiên định, nàng nói: “Ta a, ta thay thế tử bảo vệ cho Thế tử phủ.”
Nói xong, nữ tử dùng sức đem nha hoàn đẩy ra cửa phòng, nha hoàn đột nhiên không kịp dự phòng, chỉ có thể cố gắng kêu phu nhân.
“Đi mau!”
Trong phòng nữ nhân hô to một tiếng, ngoài cửa nha hoàn dần dần không có thanh âm, nàng lại đi vào đoàn phổ trước mặt, thẳng mình quỳ xuống.
Ba năm trước đây, Phượng Thành cung biến, Thái Tử đổi vị, mà đại cữu của nàng Sở gia gặp phải xét nhà, Sở gia từ đám mây ngã vào vực sâu, là Phong Hành Mạch cùng nàng nói: “Chỉ cần nàng gả cho hắn, như vậy hắn sẽ bảo vệ Sở gia không có việc gì.”
Nàng, Tống Khúc Âm, nhận của Sở gia 6 năm ân tình, mà Sở gia cũng là còn sót lại thân nhân của nàng, nàng có lý do gì không đáp ứng đâu?
Nhưng gả cho hắn lúc sau, nàng mới phát hiện, Phong Hành Mạch sở dĩ cưới nàng, là bởi vì nàng lớn lên mỹ mạo không làm hắn chán ghét, tiếp theo đó là thân phận của nàng, cháu ngoại của tam phẩm Thái sư đương triều, thân phận phù hợp với hắn.
Do từ nhỏ trải qua làm nàng dưỡng thành con người lạc quan, nếu Phong Hành Mạch không có nữ tử mình thích, mà nàng lại không có làm hắn chán ghét, như vậy chỉ cần nàng dụng tâm đối với hắn, rồi có một ngày hắn cũng sẽ thích nàng.
Ba năm, nàng làm hết phận sự của một hảo thê tử, hảo phu nhân, hảo nữ chủ sự, đem nội viện Thế tử xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng Phong Hành Mạch ba năm đối với nàng thái độ không mặn không nhạt, chỉ có trên chiến trường chém gϊếŧ mới có thể chạm đến tâm tình của hắn.
Ba năm như một ngày ngày đối mặt một người lạnh nhạt vô tình, nàng nội tâm cũng nhè nhẹ khó chịu, nhưng nàng vẫn nghĩ thay hắn bảo vệ cho nhà hắn.
Nàng hướng Phong gia liệt tổ liệt tông một cái dập đầu, kiên quyết cầm lấy cung tên bên cạnh. Nàng hướng ra phía ngoài mà đi.
Cửa lớn mở ra, tất cả mọi người nhìn về phía nàng.
Nàng cầm cung trong tay. Nàng hô to: “Mọi người trong Vương phủ, sống bảo vệ Vương phủ, chết cũng ở Vương phủ.”
Nữ chủ nhân phát lệnh, sĩ khí các hộ vệ Vương phủ nháy mắt được ủng hộ, bọn họ lại lần nữa huy động vũ khí.
Nàng biết võ công sao? Nàng không biết, nhưng có nàng ủng hộ cùng kề vai chiến đấu, cục diện có điều thay đổi.
Tình thế chuyển biến tốt đẹp, hộ vệ Vương phủ thả lỏng một chút, Tống Khúc Âm cũng cười, cùng lúc đó, một lưỡi dao sắc bén cắm vào bụng nàng.
Mọi người kinh hô: “Thế tử phi!”
Tống Khúc Âm nghẹn một ngụm máu ở yết hầu, mùi máu tươi từ xoang mũi trào ra.
Nàng té ngã bên một hộ vệ, bên tai đã nghe không rõ thanh âm mọi người nhốn nháo kêu tên nàng, nàng duỗi ngón tay xanh ngọc thon dài lên trên đầu, xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn bầu trời ấm áp, ánh mắt mê ly, mặt mỉm cười.
Sở gia dưỡng nàng 6 năm, nàng dùng hôn nhân của chính mình cứu toàn bộ người Sở gia, nhưng không nghĩ tới, hiện tại nàng lại dùng tính mạng của chính mình bảo vệ Thế tử phủ.
Kia hiện tại, nàng có phải hay không, không còn nợ ai?
Không, nàng thua thiệt chính mình, cả đời này nàng chưa bao giờ làm gì cho chính mình.
Quy củ, nghe lời, báo ân, là cuộc sống của nàng từ sau chín tuổi.
Máu tươi nhỏ giọt xuống dưới, dừng trên gương mặt trắng nõn của Tống Khúc Âm, sau đó máu tươi lan tràn tạo thành một đoá hoa kiều diễm ướŧ áŧ.
Trước khi nhắm chặt mắt, nàng giống như nghe được có người cao giọng gọi tên nàng, nàng nhìn thấy Phong Hành Mạch một thân chiến y, đôi mắt mơ hồ làm nàng thấy không rõ biểu tình của Phong Hành Mạch, bất quá, nàng cũng không thèm để ý.
Nhưng nàng như cũ lộ ra tư thái tốt nhất, nghênh đón sinh mệnh kết thúc.
Nàng chậm rãi câu môi mỉm cười, giống như năm đó nàng ngồi trên hỉ giường, khi khăn voan đỏ bị xốc lên vui sướиɠ thẹn thùng mỉm cười.
Chậm rãi, một đôi mắt phượng mình diễm hoàn toàn khép lại.
“Tống Khúc Âm!”
Ba chữ như tiếng sấm vang lên tại Thế tử phủ, các hộ vệ thấy một Thế tử luôn luôn không vui không buồn thế nhưng cuồng nộ, đôi mắt đỏ lên, một đường gϊếŧ đến, đi đến trước mặt bọn họ, đem Thế tử phi tiếp nhận, từng bước kiên định đi đến đại môn.
Ngày đó gϊếŧ chóc liên tục thật lâu, Vương phủ trăm dặm đều không có người lui tới.
Y quán, đại phu thở dài lắc đầu nhìn về phía nam tử, nam tử gắt gao ôm nữ tử người đầy máu trong lòng ngực, sắc mặt cô tịch đau thương.
“Chữa trị cho ta!”
Thanh âm năm tử lạnh lẽo thấu xương, đại phu lạnh run quỳ trên mặt đất.
Như thế nào sẽ thành như vậy đâu? Hắn đem nàng đặt ở trong từ đường, từ đường là địa phương an toàn nhất trong toàn bộ Thái tử phủ, nàng vì cái gì muốn chính mình chạy ra ngoài a?
Hắn cho rằng hắn trở về sẽ lại lần nữa nhìn thấy nàng tươi cười, hắn cho rằng lần này kết thúc hắn không cần ẩn nhẫn tình cảm của chính mình.
Hắn cho rằng hắn làm tất cả đều là tốt cho nàng, hắn cho rằng hắn có thể chính miệng nói cho nàng: Ngươi thực tốt, tốt đến làm hắn không thích không được.
Nguyên lai kia hết thảy đều là hắn cho rằng, nguyên lai có chút lời nói không nói không còn có cơ hội nói.
“Thế tử!”
Phía sau tùy tùng phát ra tiếng kinh hô, nam tử chậm rãi ngã ngồi ở bên cạnh nữ tử, trên mặt đã treo đầy nước mắt.