Weibo dường như đã bị Phó Kim Tiêu làm cho nổ tung.
Cộng đồng mạng sôi sùng sục bàn tán, thậm chí là Giản Tinh Tuế lúc nghe được tin tức cũng không dám tin tưởng, ngạc nhiên nhìn sự việc vừa mới diễn ra.
Thẩm Tinh Thần còn ở bên tai lải nhải không ngừng: “Phó ca sao lại có thể như vậy được chứ, hắn còn chưa chịu folllow ta đó!”
Ninh Trạch nhấp môi cười cười.
Tuy rằng hắn không giỏi ăn nói nhưng có một số chuyện hắn lại khá tinh tường. Phó lão sư ưu ái Giản Tinh Tuế chỉ cần là người tinh ý là đã nhìn ra được, cho nên hôm nay Phó ca cố tình follow đứa nhỏ này, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Giản Tinh Tuế kích động cầm di động, hưng phấn nhìn vào màn hình.
Thẩm Tinh Thần chú ý hắn không có chút thích hợp: “Người anh em à, tuy rằng ta có thể hiểu tại sao nhưng ngươi có cần phải như vậy không?”
Ngực Giản Tinh Tuế không ngừng phập phồng, không gì có thể lý giải được cảm nhận của hắn lúc này. Hắn đã từng chỉ là một cá nhân nhỏ bé vô danh trong một cộng đồng fans khổng lồ, cho dù không biết bao nhiêu lần để lại dấu chân trên Weibo của Phó Kim Tiêu nhưng vẫn chỉ mong yên lặng ủng hộ thần tượng, vậy mà lại không nghĩ tới sẽ có một ngày, Weibo của hắn, có thể được Phó Kim Tiêu follow.
Thanh âm Thẩm Tinh Thần vang lên bên tai: “Ngươi bị ngốc rồi à?!”
Giản Tinh Tuế hồi thần, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Thẩm Tinh Thần nhìn thấy hốc mắt hắn bỗng đỏ bừng, có chút lưỡng lự hỏi: “Làm sao vậy, ngươi vẫn thấy buồn sao?”
Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng trả lời nói: “Không phải, ta không buồn nữa, ta đang rất vui.”
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: “Thật hay giả?”
Giản Tinh Tuế hung hăng gật đầu: “Thật!”
Đoàn người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Tiếp theo, thân hình nam nhân cao lớn xuất hiện trước cửa ký túc xá, Thẩm Minh Lãng nhíu nhíu mày: “Thẩm Tinh Thần, ngươi còn muốn cọ tới cọ lui đến khi nào, hiện tại đã gần 3 giờ sáng.”
Thẩm Tinh Thần bị điểm danh, rụt rụt cổ: “Đợi lát nữa đợi lát nữa, ta dọn dẹp một chút nữa là xong.”
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng cười cười.
Thẩm Tinh Thần một bên thu thập mấy bao đồ ăn vặt trong ngăn tủ một bên dò hỏi: “Tuế Tuế, người nhà người lần này lại không đến nữa sao?”
Giản Tinh Tuế nắm chặt rương hành lý trên tay, khẽ gật đầu: “Ân, bọn họ bị vướng một số chuyện nên mới không tới được”
Đêm chung kết ngày hôm nay cũng là lần cuối các thực tập sinh có mặt trong chương trình này, người nhà các tuyển thủ hầu như đều đến đông đủ để cổ vũ, cho dù là xuất đạo hay không, chỉ duy có vợ chồng Trương thị là không tới. Thực ra lúc này Giản Tinh Tuế đã không còn rối rắm như trước kia nữa, đơn giản chỉ là thất vọng quá nhiều nên chút ít chờ mong có muốn cũng không dâng lên nổi, hắn chấp nhận từ bỏ.
Trước kia có thể hắn sẽ còn vì tình cảm không được đáp lại mà mất mát khổ sở, nhưng hiện tại điều đó đã không còn trọng yếu nữa, thương tâm cũng chỉ là dư thừa.
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc nói: “Vậy hiện tại ngươi sẽ đi đâu?”
Giản Tinh Tuế: “Ta……”
Hắn không biết nên trả lời thế nào.
Quan hệ với công ty bởi vì một trăm vạn mà trở nên tồi tệ, giờ hắn muốn đến ở ký túc xá của công ty khẳng định là không thể nữa, mà nơi gọi là “nhà” kia hắn cũng không muốn về.
“Ta tính sẽ ra ngoài ở, tạm thời tìm khách sạn nghỉ ngơi một thời gian.” Giản Tinh Tuế nói: “Gần đây chắc cũng sẽ có chứ.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Ngươi muốn ở khách sạn?”
Giản Tinh Tuế thành thật gật đầu: “Ân.”
Thẩm Tinh Thần chân thành hỏi: “Ngươi có tiền sao?”
“……”
Giản Tinh Tuế lâm vào trầm mặc!
Ban đầu hắn chính là bởi vì không có tiền mới đến tham gia Tinh Quang để lấy hai vạn phí an ủi, vấn đề là hắn đã tiến vào trận chung kết nên phí an ủi tất nhiên là cũng bốc hơi theo. Mà trong tài khoản Alipay cũng chỉ còn gần một ngàn tiền lương lúc hắn làm công ở tổ tiết mục, nhưng số tiền này cũng không thể giúp hắn cầm cự lâu dài được.
Giản Tinh Tuế chần chờ nói: “Ta cảm thấy, nếu không phải khách sạn đặc biệt quý thì vẫn ở được, ngươi có biết chỗ nào gần đây rẻ một chút không?”
Thẩm Tinh Thần phụt cười ra tiếng.
Giản Tinh Tuế bị hắn cười đến mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Tinh Thần tiến gần đặt tay lên vai Giản Tinh Tuế: “Ở khách sạn làm gì, tới nhà của ta đi.”
Giản Tinh Tuế sửng sốt: “A?”
“Chẳng phải ngươi tạm thời không tìm được chỗ ở sao?” Thẩm Tinh Thần một bộ hợp tình hợp lý: “Vậy đến nhà ta ở tạm vài ngày trước, đến khi tìm được rồi lại đi không phải là tốt hơn.”
Kỳ thực Giản Tinh Tuế phản ứng lớn như vậy là do trước nay xung quanh hắn không có mấy bằng hữu thật lòng nhiệt tình, cho dù là đi nhà người khác làm khách cũng chưa từng được mời lại ngủ qua đêm. Vậy nên lúc nghe thấy Thẩm Tinh Thần đề nghị như vậy, phản ứng đầu tiên là thụ sủng nhược kinh: “Nhưng như vậy có phải không được tốt hay không, lỡ làm phiền gia đình ngươi thì cũng không tốt, hơn nữa ngươi về nhà hẳn là cũng muốn cùng người thân có thời gian bên nhau, ta có thể hay không……”
Thẩm Tinh Thần không kiên nhẫn: “Cái gì mà quấy rầy hay không quấy rầy, nhà ta người thưa phòng nhiều, hơn nữa ngươi là tiểu đệ của ta, có chút sự tình còn không giúp được thì đại ca là ta sau này làm sao còn lăn lộn được nữa!”
“……”
Khóe miệng Giản Tinh Tuế run run.
Thẩm Minh Lãng yên lặng đứng đó bỗng mở miệng, thanh âm mang theo chút tán thành: “Tinh Thần nói rất đúng, các ngươi là bạn tốt, có khó khăn giúp đỡ không có gì là không ổn. Chỉ cần ngươi nguyện ý thì về nhà chúng ta làm khách là chuyện không còn gì tốt hơn, mọi người trong nhà cũng rất hoan nghênh.”
Giản Tinh Tuế có chút ngoài ý muốn quay đầu, ngay cả Thẩm Minh Lãng cũng đã lên tiếng đồng ý thì cũng không cần phải nghi ngại gì thêm, hơn nữa nói thật thì…… hắn cũng rất mong chờ.
“Kia……” Giản Tinh Tuế hít sâu một hơi, đứng lên cười với Thẩm Tinh Thần sau đó quay lại cúi gập người về phía Thẩm Minh Lãng: “Cảm ơn mọi người, vậy ta đành làm phiền rồi.”
Thẩm Minh Lãng đối với thiếu niên này càng thêm vừa ý.
Em trai nhà hắn hoàn toàn chính là con khỉ thành tinh làm việc không thèm suy nghĩ, có người bạn khiêm tốn lễ phép ở bên cạnh mới có kiềm chế được đôi chút, so với việc qua lại với mấy hồ bằng cẩu hữu trước kia thì Thẩm Minh Lãng không biết an tâm hơn bao nhiêu phần.
Thẩm Tinh Thần hỏi Ninh Trạch: “Trạch ca, ngươi thì sao?”
Ninh Trạch trả lời: “Công ty đã sắp xếp xe đến đón ta rồi.”
“Thế thì tốt.” Thẩm Tinh Thần nói: “Vậy chúng ta đi trước đây, cũng không còn sớm nữa.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Xách theo rương hành lý đi dọc theo hành lang, xuyên qua từng ô cửa sổ thủy tinh trên con đường gạch trắng quen thuộc, hết thảy đều chứa đựng quá nhiều ký ức. Thời điểm huấn luyện chỉ cảm thấy khổ mệt, nhưng hiện tại tốt nghiệp rời đi, chỉ có thể cảm khái.
Từ hôm nay trở đi, bước chân ra khỏi cánh cổng này, cũng coi như là bỏ lại một phần quá khứ, bước sang một trang khởi đầu mới.
Đi xuống đại sảnh tầng một, nơi đây hầu như đã không còn bóng người.
Đi tới chỗ bãi gửi xe họ liền Ninh Trạch tách ra, Thẩm Tinh Thần hô to về phía trước: “Mẹ, Phó ca!”
Giản Tinh Tuế lập tức ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy thân hình nam nhân anh tuấn nho nhã đứng cách đó không xa cùng với Từ Ân Chân, nghe được tiếng gọi ầm ĩ mới quay đầu ngó nhìn, nhưng ánh mắt lại không hề hướng về người vừa gọi là Thẩm Tinh Thần, mà lại dừng ở trên người Giản Tinh Tuế.
Bốn mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường.
Tên thần kinh thô Thẩm Tinh Thần một chút cũng không phát hiện, đi qua hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Sao ca lại không follow ta?”
Trên mặt Phó Kim Tiêu mang theo nụ cười hiền lành tiêu chuẩn, mở miệng: “Đã xuất đạo C vị, còn cần ta giúp ngươi thêm nhiệt độ?”
“Kia… tất nhiên là không cần.” Thẩm Tinh Thần nghe vậy lập tức phổng mũi, kiêu ngạo tuyên bố: “Tự ta cũng có thể làm được.”
Phó Kim Tiêu mặc kệ hắn, đôi mắt đen nhánh quay lại nhìn về Giản Tinh Tuế đứng bên cạnh.
Giản Tinh Tuế cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Thêm nhiệt độ……
Phó ca đang muốn giúp hắn sao?
Nghệ sĩ giới giải trí thường rất chán ghét việc bị lợi dụng tên tuổi để lăng xê, nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như vậy.
Đáy lòng Giản Tinh Tuế vừa khẩn trương vừa rối rắm, lúc này nhìn Phó Kim Tiêu mà không biết nên cảm ơn như thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể buồn rầu đứng tại chỗ.
Phó Kim Tiêu cười khẽ: “Phải đi rồi, không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Giản Tinh Tuế hoảng loạn mở miệng: “Có, có!”
Phó Kim Tiêu không thúc giục, chỉ an tĩnh nhìn hắn.
Giản Tinh Tuế rốt cuộc đem mấy lời đang nghẹn trong lòng nói ra: “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã follow Weibo của ta.”
Lời nói vừa mới thốt ra hắn đã ngay lập tức hối hận, không phải hối hận vì đã nói cảm ơn mà là cảm thấy bản thân rõ ràng còn rất nhiều cảm xúc muốn bày tỏ, nhưng cuối cũng lại không nói ra được gì, chỉ có thể khô khan nghẹn ra một câu này.
Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Hết rồi?”
“A?”
Quả nhiên cũng ngại hắn không đủ nghiêm túc sao?
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới còn có cơ hội thứ hai, hắn đem rương hành lý đặt xuống bên cạnh, hai tay không tự chủ nắm chặt sau đó cúi người thật sâu về phía Phó Kim Tiêu, thanh âm nghiêm túc: “Ta cũng muốn cảm ơn ngài trong ba tháng này đã chỉ dạy và bảo ban, cả đời Tinh Tuế sẽ khắc ghi ân tình lão sư dành cho ta”
“……”
Phó Kim Tiêu khó có lúc trầm mặc.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn nghe tiểu bằng hữu nói vài ba câu ... khen ngợi, ai biết đứa nhỏ này lại thành thật như thế, làm như là trăm ngày tạ sư, còn cúi gập người là thế nào, nếu bản thân còn nghiêm mặt nữa thì giây tiếp theo rất có khả năng còn dập đầu nữa cũng nên.
Phó Kim Tiêu dở khóc dở cười: “Cảm kích ta đến như vậy?”
Giản Tinh Tuế gật đầu thật mạnh, trong mắt có một loại cảm xúc sạch sẽ thiên chân, thời điểm hắn nhìn về phía một người hết thảy mọi suy nghĩ đều hiện lên trên mặt. Có thể hắn không giỏi ăn nói, nhưng sự chân thành lại là thứ người đối diện hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Phó Kim Tiêu giống như bỗng nhiên hiểu tại sao ánh mắt hắn luôn không tự giác dừng lại trên người Giản Tinh Tuế, có lẽ bởi vì lăn lộn trong giới giải trí quá lâu, trải qua hầu như mọi thứ bẩn thỉu trong cái vòng này nên mới không kiềm được hướng về những điều sạch sẽ. Hoặc cũng có thể là do bản chất con người hắn, sự âm u cùng lương bạc`vốn có khiến hắn bị hấp dẫn bởi ánh mặt trời, muốn đến gần muốn nâng niu bảo vệ.
Phó Kim Tiêu từ trong túi một tờ danh thϊếp, đặt vào tay Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế tiếp nhận tấm card, nghi hoặc ngẩng đầu: “Đây là?”
“Danh thϊếp tư nhân, mặt trên có số điện thoại, còn WeChat thì ngươi đã thêm rồi.” Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu chỉ vào tờ danh thϊếp, câu môi nói: “Nếu cả đời này đã khắc ghi thì nhớ rõ phải thường xuyên liên hệ.”
Đôi mắt Giản Tinh Tuế chậm rãi trừng lớn, pháo hoa phảng phất nổ tung trong lòng.
Thường xuyên liên hệ……
Danh thϊếp tư nhân……
Hắn nắm chặt tấm card trong tay gật đầu đáp lời, thậm chí còn muốn trộm véo mình một cái xem đây là sự thật hay là bản thân còn đang mơ.
Thẩm Tinh Thần tiến gần trêu chọc: “Vui lắm đúng không, vậy đừng có nghẹn, vui thì cười ra thành tiếng đi, nội liễm làm cái gì cơ chứ. Nhiều người thích Phó ca như vậy, ngươi thích cũng đâu có gì mất mặt.”
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới còn có kiểu hố đồng đội như này, vành tai hắn chợt phiếm hồng trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Thần một cái, hoảng loạn quay sang phía Phó Kim Tiêu muốn giải thích.
Thẩm Tinh Thần lại lôi kéo hắn: “Được rồi Phó ca, chúng ta liền đi trước vậy.”
Phó Kim Tiêu nhướng mày, không ngăn cản.
Từ Ân Chân ở phía sau lắc lắc đầu: “Đứa nhỏ này……”
Phó Kim Tiêu còn mở miệng nói: “Không sao, đúng là thời gian cũng đã muộn, giờ này vẫn là trở về sớm chút nghỉ ngơi thì tốt hơn, ngày khác Kim Tiêu sẽ đến nhà để thăm hỏi.”
Ở trước mặt các vị trưởng bối, Phó ảnh đế vĩnh viễn đều có thể bảo trì phong độ nhẹ nhàng, tiến thối lễ độ.
Quả nhiên, Từ Ân Chân cười nói: “Đúng đúng đúng, ngươi cũng vậy, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phó Kim Tiêu gật đầu, mở cửa xe giúp Từ Ân Chân, lúc này mới quay đầu nhìn lại về phía Thẩm Minh Lãng, mở miệng: “Đưa bọn họ trở về sớm một chút, ta cũng về đây.”
Thẩm Minh Lãng đẩy đẩy mắt kính: “Cũng không có mấy người có thể đem ta mẹ dỗ vui vẻ đến mức đó đâu, đến giờ nàng vẫn còn mong ngóng ngươi trở thành con rể nhà chúng ta đó.”
Phó Kim Tiêu chậm rãi mở miệng: “Nói thật thì hiện tại ta không có tâm tư lập gia đình, nam nhân hay nữ nhân đều không có hứng thú, nhân duyên là chuyện trời cao an bài, cưỡng cầu cũng không được.”
Thẩm Minh Lãng nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến.
Xét về mặt bản chất, hắn và Phó Kim Tiêu đều thuộc loại người tương đối lương bạc làm việc theo lý trí, riêng Phó Kim Tiêu lại không chịu trói buộc của xí nghiệp gia tộc, tất nhiên sẽ tự do hơn. Nhưng có một điều khiến hắn tò mò, rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể lọt được vào mắt xanh của vị tôn đại Phật này?
……
Bên kia
An Nhiễm từ khu tập trung đi ra, không hề lập tức quay trở về Giản gia mà là cùng người đại diện gặp mặt.
Vừa lên xe đã thấy sắc mặt người đại diện không tốt lắm: “Ngươi xem Weibo chưa?”
“Ta thấy rồi.” An Nhiễm ngồi vào xe, không nhịn được mà thở dài: “Ta không nghĩ tới fans của ta lại gây chiến với fans của Giản Tinh Tuế, hiện tại còn càng đánh càng hăng.”
Người đại diện của hắn là một nữ nhân năm nay đã hơn 30, người trong giới đều gọi nàng là Lý tỷ.
Thân hình Lý tỷ tương đối béo, lúc này thở dài nói: “Trước đó không lâu Giản thiếu bảo ta đi liên hệ với công ty chủ quản của Giản Tinh Tuế đưa cho họ một trăm vạn để hắn rút lui, cái văn phòng làm việc rách nát kia cứ như chưa từng thấy qua tiền vậy, ngay lập tức đáp ứng. Nhưng cuối cùng thì sao, tiền cũng bỏ ra nhưng Giản Tinh Tuế vẫn ở lại, thậm chí tổ tiết mục áp phiếu khiến hắn không thể xuất đạo thì sao, hiện tại những thứ trên Weibo đã giúp hắn có sức ảnh hưởng nhất định rồi, mà ngươi thì ngược lại.”
An Nhiễm nghe xong có chút lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Lý tỷ, chuyện này đâu hề liên quan đến ta a.”
Lý tỷ trừng hắn một cái: “Ngươi xác định chuyện này một chút cũng không liên quan đến ngươi?”
Fans An Nhiễm sở dĩ càn rỡ đến mức đó, tất nhiên không thoát được can hệ với An Nhiễm.
Hắn trước nay vẫn luôn đi theo hình tượng sủng fans, thường xuyên có chuyện đều sẽ cùng fans chia sẻ, cho dù có thời điểm fans có hành vi gì đó khác người cũng sẽ không quát mắng, ngược lại bởi vì thiết lập hình tượng bình dị gần gũi mà đôi khi còn dung túng cho họ, nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, fans làm sao có thể vô pháp vô thiên rảnh rỗi không công liền đi gây sự?!
An Nhiễm chần chờ nói: “Lý tỷ, sự tình cũng đã đến nước này một mực truy cứu trách nhiệm thì có ích gì chứ, ngươi thử ngẫm lại xem có biện pháp nào không, chẳng lẽ cứ để trên đó gắn mác ta có quan hệ gì đó mãi được!”
Lý tỷ thở dài: “Hiện tại vấn đề lớn nhất là Giản Tinh Tuế, kỳ thật chỉ cần đợi giai đoạn này qua đi độ ảnh hưởng của hắn tự nhiên cũng sẽ giảm xuống, chúng ta cũng sẽ không bị chú ý như trước nữa. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ gây áp lực cho bên kia, một trăm vạn cũng không thể cho không như vậy được!”
An Nhiễm sau khi nghe xong cuối cùng cũng yên tâm gật gật đầu.
Trong suốt buổi tối ngày hôm nay hắn cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, cái khác không nói chứ đời trước hắn còn chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ. Thậm chí ở trong chương trình hắn còn xuất đạo ở vị trí C, lúc ấy tuy rằng Thẩm Tinh Thần cũng tham gia nhưng vị thiếu gia này vào giai đoạn hai đã rút lui, nghe nói là bởi vì bất hòa với bạn cùng phòng gây ra một vụ ầm ĩ không nhỏ, bởi vậy bản thân mới có thể thuận thế thành chương xây dựng được mối quan hệ với Phó ảnh đế, cuối cùng một đường xuôi dòng đi lên vị trí C.
Chính là hiện tại, hết thảy đều không giống nhau.
Bạn cùng phòng của Thẩm Tinh Thần đổi thành Giản Tinh Tuế, sự tình cãi nhau cũng không phát sinh, việc nửa đường rút lui tất nhiên cũng không diễn ra.
Nhớ lại kiếp trước hắn phong quang vô hạn xuất đạo ở trí C, làm gì có chuyện nơi nơi bị nghi ngờ dùng quan hệ để leo lên?
Giản Tinh Tuế, lại là Giản Tinh Tuế, tại sao luôn là hắn……
An Nhiễm ngồi trên xe suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm gọi điện cho vợ chồng Trương thị, chuông reo mới được mấy giây đầu bên kia đã có người bắt máy, là giọng của Hướng Dương: “Alo, Nhiễm Nhiễm?”
An Nhiễm lộ ra nụ cười, nhẹ giọng: “Ba ba.”
Tuy rằng hắn đã trở về Giản gia, nhưng hắn vẫn như cũ gọi hai người họ như vậy.
Trương Hướng Dương nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng liền nóng lên: “Nhiễm Nhiễm, ta và mẹ đều biết con thành công xuất đạo rồi, chúc mừng con, cũng coi như không uổng phí nhiều năm nỗ lực. Chỉ là lúc đó chúng ta đều có chút việc, cho nên không thể tự mình đến đó xem ngươi biểu diễn.”
An Nhiễm cười cười: “Không sao hết, ta biết ba ba mụ mụ khó xử.”
Trương Hướng Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
An Nhiễm ngay lập tức chuyển chủ đề: “Ba ba, ta có một việc muốn hỏi ngươi.”
Trương Hướng Dương nói: “Chuyện gì vậy?”
“Chính là…… Giản Tinh Tuế, thật sự là con ruột của hai người sao?” An Nhiễm rốt cuộc tìm được cơ hội dò hỏi: “Ngày đó xét nghiệm ADN cũng chỉ có ta cùng với Giản gia, nhưng Giản Tinh Tuế thì đâu có làm. Sau đó ở khu tập trung ta vô tình nhìn thấy nhóm máu của Giản Tinh Tuế, hắn là nhóm máu B, người cùng mụ mụ đều là A, như vậy...?”
Trương Hướng Dương bị hỏi đến nghẹn họng, máu trong người như đông cứng khiến hắn choáng váng đầu óc, cả người chết trân tại chỗ.
Kỳ thật hai ngày trước lúc Giản Tinh Tuế đề nghị xét nghiệm ADN hắn đã có dự cảm, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Trên đầu Trương Hướng Dương đổ một tầng mồ hôi mỏng, hắn chần chờ một chút mở miệng: “Nhiễm Nhiễm, ngươi nghe ta giải thích, thực ra……”
An Nhiễm lại nói: “Ba mẹ, ta tin tưởng các ngươi, trong đó hẳn là có hiểu lầm gì đó, hai người nuôi dưỡng ta bao nhiêu năm sao ta có thể không hiểu. Chuyện này ba mẹ vẫn nên cùng Giản Tinh Tuế âm thầm giải quyết thì tốt hơn, chỉ là, việc bị đào thải trong chương trình đã gây ra đả kích rất lớn đối với hắn, ta cảm thấy nếu có thể ba mẹ nên mang theo hắn về quê phát triển cho ổn thỏa, ta nhớ rõ tiền thuê nhà ở đó cũng tiện nghi hơn rất nhiều so với ở đây. Đến lúc đó giúp hắn mở một cửa hàng, giải quyết mấy vấn đề sinh kế, ngày tháng sau này cũng quay lại bình yên như trước kia, không phải như vậy sẽ là tốt nhất với tất cả mọi người hay sao?”
Trương Hướng Dương nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn ngẫm lại một chút rồi nói: “Nhiễm Nhiễm, ý của ngươi là, không nói cho Tinh Tuế...”
An Nhiễm ngắt lời: “Ta cảm thấy chuyện này cả ba và mẹ nên cùng nhau thương lượng cho rõ ràng, một mình ngài tự chủ trương cũng không tốt.”
Trương Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra nhưng sau đó lại cảm thấy hơi nghèn nghẹn, đành phải nói: “Ta biết rồi, đề nghị của ngươi chúng ta sẽ suy xét, sẽ suy xét……”
An Nhiễm lúc này mới cúp điện thoại.
Kỳ thật lấy sự thông minh của hắn thì cũng có thể ẩn ẩn suy đoán ra được chân tướng sự tình, mà đây cũng chính là nguyên nhân hắn nhất định phải ngăn cản. Vợ chồng Trương thị cho dù có vào tù cũng không phải là điều quan trọng, cái chính là nếu thân thế thật sự của Giản Tinh Tuế so với Giản gia còn quyền lực hơn, vậy thì đến lúc đó giới giải trí còn chỗ cho hắn dung thân sao?
Thậm chí hiện tại Giản Tinh Tuế chỉ có hai bàn tay trắng mà đã khiến hắn không thể chạm tay vào ngôi vị C, vậy nếu sau này Giản Tinh Tuế lớn mạnh hơn nữa, cơ hội trọng sinh mà hắn may mắn lắm mới có được chẳng phải sẽ trở thành đá kê chân cho người khác?!
Không, hắn không chấp nhận.
Đời này, hắn tuyệt đối sẽ đem tất cả uy hϊếp bóp chết từ trong trứng nước!
……
Bên kia Thẩm gia.
Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Tuế đi vào Thẩm gia, ngay lập tức đã bị khí thế của nơi này làm cho kinh ngạc. Đây hoàn toàn là một tòa tòa trang viên khổng lồ, ngay cả biệt thự của Giản gia coi như là khí phái cũng không thể so sánh được.
Thẩm Tinh Thần còn ở đó lẩm bẩm: “Mẹ, ta thật sự rất đói a, người bảo a di làm mấy món con thích ăn đi!”
Từ Ân Chân lúc đi trên đường thường sẽ xuất thần nhìn Giản Tinh Tuế.
Không biết vì cái gì nàng luôn là có loại cảm giác thân cận đối đứa nhỏ này, thậm chí lúc biết được hắn bị ủy khuất không thể xuất đạo liền không kìm được mà xót xa. Bây giờ nhớ lại ngày đó ở thang lầu bắt gặp bộ dạng bất lực khóc thút thít của Giản Tinh Tuế, một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu lại phải một mình chịu đựng nhiều như vậy, làm một người mẹ, cho dù không phải là con ruột của mình, Từ Ân Chân ngẫm lại cũng thấy đau lòng.
“Ngươi chỉ biết ăn.” Từ Ân Chân trừng mắt nhìn con trai một cái, quay đầu cười hiền từ với Giản Tinh Tuế: “Tinh Tuế à, con có đói bụng không?”
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới nàng sẽ hỏi mình, hắn chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thẩm Tinh Thần la hét ầm ĩ: “Con cũng đói, con cũng đói!”
Từ Ân Chân nói: “Đói có thể đói chết người được à.”
Giản Tinh Tuế ở bên cạnh không dám nói lời nào, Từ Ân Chân sau khi xuống xe tiếp tục đi bên cạnh hắn, ôn thanh nói: “Tinh Tuế a, ngươi bình thường thích ăn món gì, bá mẫu làm cho ngươi.”
Giản Tinh Tuế thụ sủng nhược kinh, có chút câu nệ nói: “Tùy tiện là được ạ, cái gì cháu cũng ăn được.”
Từ Ân Chân không tán thành lắc đầu: “Sao có thể như vậy được chứ, ba tháng trời phải luyện tập vất vả ở khu tập trung lúc này mới đi ra, hôm nay không thể ăn qua loa xong chuyện như thế được. Vậy đi, ngươi đi vào trước tắm rửa sạch sẽ trước đã, mấy cái khác giao cho a di xử lí.”
Giản Tinh Tuế bên cạnh lắng nghe thanh âm ôn nhu mà hiền từ, trong lòng chỉ cảm thấy nóng bỏng ấm áp. Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà bằng hữu làm khách, thật sự rất sợ làm sai chọc người ghét cho nên thời điểm đi đường vừa khẩn trương vừa cẩn thận, nhưng Từ Ân Chân đối với hắn lại cực kỳ nhiệt tình, làm hắn cảm động đến mức hốc mắt phiếm hồng, cảm kích nói: “Cảm ơn bá mẫu.”
Từ Ân Chân đau lòng hắn, vội vàng nói: “Cảm ơn gì chứ, ngươi cứ tự nhiên như ở nhà, ngàn vạn không cần khách khí biết chưa?”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu.
Không khí phi thường hài hòa, cảnh tượng mĩ mãn tốt đẹp đến mức Thẩm Tinh Thần đi phía sau không dám tin trợn trừng mắt, ẫm ĩ đưa ra kháng nghị: “Mẹ, ta không nghe lầm đấy chứ, ta đói bụng thì phải nhịn Tuế Tuế đói là có thể ăn là sao?”
Từ Ân Chân liếc hắn: “ Ngươi thì tùy tiện tìm cái gì đó ăn là được rồi ?”
Thẩm Tinh Thần kêu rên: “Người thật sự là mẹ của con sao, Tinh Tuế mới là con ruột người thì có!”