Ngày hôm nay đối với Giản đệ đề mà nói, có thể nói là sốc đến tận óc.
Nguyên nhân chính là Phó ảnh đế chủ động xin…… xin WeChat của hắn, dẫn đến việc lúc viết số WeChat, Giản Tinh Tuế hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn, không biết có phải đang nằm mơ hay không.
Thời điểm hắn quay lại ghế ngồi, Thẩm Tinh Thần không chút lưu tình cười nhạo: “Đời này ngươi chưa từng thêm WeChat ai hay sao, đúng là quá kém cỏi.”
Giản Tinh Tuế phẫn hận trừng hắn nhìn hắn.
Thẩm Tinh Thần rốt cuộc thu liễm một chút, ghé sát tai hắn nói: “Đây, ta nói cho ngươi một bí mật.”
Giản Tinh Tuế mở miệng: “Bí mật gì?”
“Nếu là Phó ca chủ động xin số ngươi, khả năng WeChat này với cái mấy người kia xin, không giống nhau.” Thẩm Tinh Thần hạ giọng, một bộ giao phó cơ mật: “Mọi người đều có thể thêm, bởi vì đó là WeChat bình thường sử dụng trong công việc, ngày thường đều là trợ lý cùng nhân viên quản lý, trên cơ bản hắn sẽ không dùng, cũng không có thời gian dùng, rốt cuộc bao nhiêu công chuyện ngập đầu ập cổ, lấy đâu ra thời gian.”
Tâm Giản Tinh Tuế không ức chế được mà nhảy lên, chần chờ hỏi: “Vậy Wechat của ta...?”
“Thì chính là WeChat riêng của hắn rồi.” Thẩm Tinh Thần tỏ vẻ hiểu rõ: “Ngươi cùng người khác không giống nhau, hiểu không hả?”
Giản Tinh Tuế không nhịn được lộ ra nụ cười: “Thật vậy chăng?”
Thẩm Tinh Thần gật gật đầu: “Ta khi nào lừa ngươi chưa?”
Nồi lẩu bên kia nóng bỏng sôi trào, nhưng cũng không thể so được với nỗi lòng của Giản Tinh Tuế, hắn cảm thấy hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời hắn, thậm chí ngay cả đợi lát nữa tuyên bố thứ tự, cho dù thành tích không khả quan, cũng không quan trọng như vậy nữa.
Bên ngoài truyền đến âm thanh thông báo: “Mời toàn thể học viên sau khi kết thúc thời gian dùng cơm, đi đến đại sảnh tập hợp.”
Thanh âm này giống như lệnh gọi hồn của Diêm Vương gia, đáng sợ ám ảnh.
Mọi người quay qua liếc nhìn lẫn nhau, ở trong mắt đối phương thấy được chút dứt khoát kiên quyết, có người dẫn đầu đứng dậy bước đi, rốt cuộc cũng không còn ai có thể nuốt trôi cơm, đều hướng đại sảnh tầng một mà đi.
Đại sảnh
Ở ngay phía đối diện sân khấu đặt 56 vị trí, lần này thực tập sinh đến tham gia tổng cộng 108 người, ý tứ tổ tiết mục đúng là quá rõ ràng, đây là muốn loại đi một nửa.
Nhóm lão sư đứng ở trung tâm sân khấu, nhìn các thực tập sinh dần dần vị trí.
Phó Kim Tiêu cầm lấy Mic, khẽ mở môi: “ Học viên của 《 Tinh Quang 》 đến đông đủ rồi chứ?”
Mọi người kéo ra giọng nói: “Đã đủ ạ!”
Giọng nói đồng thanh vang vọng toàn bộ đại sảnh, không oanh oanh liệt liệt giống như thời điểm mọi người mới tiến vào nơi này, đối với rất nhiều người mà nói, đây có khả năng đã là điểm kết thúc.
Ánh mắt Phó Kim Tiêu đảo qua mọi người, thấp giọng: “Hiện tại bắt đầu điểm danh, từ trái sang phải, bắt đầu.”
Đây cũng coi như là khoảng khắc cuối cùng của rất nhiều người, ở trước mặt khán giả qua màn hình giới thiệu chính mình, là vinh quang trước khi xuống sân khấu, coi như là ở trong quãng thời gian thanh xuân lưu lại ấn ký độc nhất thuộc về bản thân, từ người đầu tiên bắt đầu nghiêm trang hô lớn:
“Thực tập sinh《 Tinh Quang 》Trương Chấn, tập hợp!”
“Thực tập sinh《 Tinh Quang 》Quý Bắc Xuyên, tập hợp!”
“Thực tập sinh《 Tinh Quang 》Chu Tầm, tập hợp!”
Cũng tại thời khắc này, rất nhiều khán giả chậm rãi nhận ra, qua máy quay, có rất nhiều gương mặt có chút xa lạ, chưa từng nghe qua, có lẽ là không kịp có cơ hội tìm hiểu quen biết thêm về họ, đã phải nói lời tạm biệt vào ngày hôm nay.
Sau khi điểm danh xong, dùng lực thật lớn hô vang tên của mình cũng giúp cho mọi người cảm thấy thực vui sướиɠ, giống như áp lực tích tụ trong lòng rốt cuộc đã bị thổi bay.
Đồ Nhã lão sư tiếp nhận microphone, mỉm cười nói: “Hiện tại chúng ta sẽ dựa theo trò chơi đã chơi lúc trước để xác nhận trình tự đào thải, các học viên sau khi được đọc tên, hãy mở phong thư ra trong tay ra, xem kết quả xếp hạng của mình.”
Rốt cuộc thời khắc này đã tới.
Giản Tinh Tuế như cảm giác Ôn Sanh Ca đứng bên cạnh đang phát run, từ lúc bắt đầu thu hình chương trình tới nay, hình tượng của hắn luôn là năng nổ cá tính, lúc ca hát hay nhảy múa đều thích mặc mấy bộ quần áo màu sắc rực rỡ, để lại ấn tượng cho khán giả cũng là loại tính cách nhiệt tình, bộ dáng vui vẻ. Chỉ là Giản Tinh Tuế ở với hắn lâu ngày, phát hiện kỳ thật thời điểm hắn trầm mặc lại chiếm đa số, có lẽ nếu có thể chọn, cũng không có người nguyện ý đi đóng một vai hề.
Người đầu tiên mở phong thư nghênh ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhìn vào trong, lúc này miệng mới lộ ra nụ cười, đem tờ giấy trong phong thư giơ ra, đọc to từng chữ: “Quý Phi, thứ tự tái xếp hạng cuối cùng là 47, chúc mừng bạn đã tiến vào giai đoạn tiếp theo.”
Những người khác đều hoan hô vỗ tay nhiệt liệt.
Quý Phi cũng vui vẻ đáp lại cái ôm của mọi người.
Mọi người đều biết, 47 so với 56 , kỳ thật chính mười vị trí đếm ngược, rất nhiều tuyển thủ biết nhân khí bản thân cũng chỉ ở mực không cao không thấp, nếu ở trong khoảng này mà không xuất hiện tên của mình, chính là sự tình vô cùng tuyệt vọng.
Đồ Nhã mỉm cười nói: “Chúc mừng ngươi, mời đi đến vị trí thuộc về mình.”
Quý Phi chạy như bay hướng về phía chỗ ngồi trên sân khấu, tươi cười trên mặt làm không ít người hâm mộ.
Nhanh chóng, phần lớn mọi người đều được kêu tên, Đồ Nhã nhìn xuống danh sách, đọc tên: “Thẩm Tinh Thần.”
Thẩm Tinh Thần đứng phía dưới gật gật đầu, mở phong thư ra, nói ra thì ngay từ đầu hắn đã vô cùng tự tin, hơn nữa nhân khí của hắn cũng rất cao, không có gì để lo lắng, mọi người đều suy đoán hắn hẳn phải nằm trong khoảng 1 - 6, chắc chắn sẽ xuất đạo.
Thẩm Tinh Thần mở ra, nhìn chằm chằm một lúc, sắc mặt đầu tiên là ngưng trọng, sau đó liền câu môi cười cười, hắn trời sinh đã mang theo chút ngạo khí, kết hợp với kiểu tóc con nhím trên đầu tạo ra cảm giác khác hẳn so với các nam sinh khác, cũng là vũ khí sắc bén hấp dẫn tiểu nữ sinh, trực tiếp mở miệng nói ta: “Thẩm Tinh Thần, thứ tự tái xếp hạng cuối cùng là 2, chúc mừng bạn đã tiến vào giai đoạn tiếp theo.”
Vị trí thứ hai
Giản Tinh Tuế hướng Thẩm Tinh Thần nhìn qua, Thẩm Tinh Thần vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Gia ở bên kia chờ các ngươi, một người cũng không thể thiếu.”
Hắn luôn bá đạo như vậy.
Mà chính cách hành xử bá đạo này lại là sự ôn nhu đặc biệt của riêng hắn.
Ôn Sanh Ca bên cạnh cực kỳ khẩn trương, mà phía trên Đồ Nhã đã đọc tới tên hắn: “Ôn Sanh Ca, mời mở thư ra, đọc số thứ tự của ngươi.”
Rốt cuộc thời khắc đã tới, Ôn Sanh Ca chậm rãi mở phong thư của bản thân ra, nhìn một lúc, dùng tay che miệng mới khống chế được cảm xúc, nhưng nước mắt lại không kìm nén được mà nhỏ giọt xuống, hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đọc ra: “Ôn Sanh Ca, thứ tự tái xếp hạng cuối cùng là 57, thật sự đáng tiếc, bạn phải dừng bước tại đây.”
Hiện trường trong nháy mắt tĩnh lặng.
Tổng số người được đi vào vòng trong là 56, hắn ở vị trí thứ 57, thật sự không có bất kì sự tình nào có thể khiến người ta đau lòng khổ sở hơn.
Ôn Sanh Ca ngăn không được nước mắt, thậm chí không còn sức cầm nổi phong thư, Giản Tinh Tuế đứng bên cạnh không đành lòng, nhẹ ôm hắn: “Đừng khổ sở……”
Ôn Sanh Ca ôm lấy Giản Tinh Tuế, nước mắt dừng trên bờ vai của hắn, Giản Tinh Tuế không để tâm, tự mình lấy tay dịu dàng lau đi hàng nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, nhòe lớp trang điểm mất rồi, mọi người đang nhìn kìa.”
Ninh Trạch cũng lại đây vỗ vỗ bả vai Ôn Sanh Ca, hắn không nói lời nào, cho dù lúc này có nên nói thêm vài ba câu an ủi động viên thì cũng đã không còn cần thiết.
Ôn Sanh Ca đi về phía khu đào thải bên cạnh, nhẹ nhàng cho mấy người bạn cùng phòng cái ôm cuối cùng, mở miệng nói: “Hai người các ngươi nhất định phải ở lại, thay ta tiếp tục.”
Giản Tinh Tuế cũng có chút chua xót.
Khán giả bị lây nhiễm cảm xúc cũng cảm thấy hơi đau lòng, nhưng đến khi máy quay lia sang phía Giản Tinh Tuế lại có chút buồn cười:
“Ca ca hai vạn có thể thành công có được hai vạn không đây?”
“Người khác bị loại thì buồn, hắn thì lại có được món hời a.”
“Ha ha ha, còn ước gì tiền đến tay nhanh nhanh đó chứ”
“Chỉ mong đến hôm nay để nhìn kết quả thôi.”
Người được đọc tên càng ngày càng nhiều, nhưng mà tình thế lại bắt đầu càng ngày càng không tốt.
Tính đến trước mắt, vị trí 46-56 đã có người ngồi, mà từ 16 đến 46 cũng đã gần như lấp đầy không sai biệt lắm, thậm chí ngay cả Ninh Trạch cũng đã đi vào. Giản Tinh Tuế đợi mãi vẫn chưa thấy tên mình, mà cũng không thể mở ra tấm card ra xem ngay được, hắn hơi lo lắng nhìn lên phía trên, nghĩ tới tình hình hiện tại, chỉ sợ thật sự bị đào thải.
Khán giả cũng không bình luận thêm mấy câu trêu chọc nữa, ý cười chậm rãi rút đi:
“Này, thật hay giả vậy.”
“Hai vạn ca ca sẽ bị đào thải sao?”
“Không cần a…… Ta còn muốn nhìn thấy hắn tiếp tục đi tiếp đó.”
“Ngày thường không cảm thấy gì, lúc này xem cảm thấy quá đột ngột rồi.”
“Làm ơn đi, cố lên ca ca ơi.”
Giản Tinh Tuế cảm giác được chút áp bách, nhưng điều làm hắn không nghĩ tới chính là, Thẩm Tinh Thần ở cách đó không xa so với hắn còn muốn áp lực hơn.
Từ lúc bắt đầu ghi hình, tiểu thiếu gia Thẩm Tinh Thần bình thường rất hay đùa cợt, lại nghiêm túc ngồi thẳng trên ghế không hề phát ra tiếng.
Bốn người cùng ký túc xá nay chỉ còn hai người ngồi trên đài thăng cấp, một người đã không thể quay lại, một người thì tràn ngập nguy cơ.