Chương 34: An Nhiễm, mau chạy đi (2)

Tiếp theo

Người mang mặt nạ lắc mình tiến vào trong phòng, mắt thấy kẻ trước mặt sắp chạy thoát, Thẩm Tinh Thần không quản được nhiều như vậy, sợ mỡ đến miệng còn chạy, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Ai ngờ vừa mới tiến vào phòng, liền nhìn thấy người kia xoay lại xông lên, cơ hồ chỉ trong giây lát, hắn còn chưa kịp rõ ràng trăng sao, cả người đã bị một cánh tay to khỏe ấn ở xuống ụp mặt vào tấm đệm.

Thẩm Tinh Thần “Ai u” một tiếng.

Không kịp phản công, một thanh âm xé kéo nhanh nhẹn vang lên, thẻ tên đã bị xé xuống.

Đυ.ng tới tiểu thiếu gia Thẩm Tinh Thần đối với rất nhiều học viên thì khó nhưng với Phó Kim Tiêu thì lại chẳng hề đắn đo, ngay cả bản thân Thẩm Tinh Thần còn có chút không dám tin tưởng, oa oa mở miệng: “Ngươi con mẹ nó ai a, có bản lĩnh xé thẻ tên của ta thì mở cái mặt nạ ra, còn dám tính kế tiểu gia, có tin sau hôm nay ……”

Phó Kim Tiêu dừng động tác, mở miệng dò hỏi hắn: “Hôm nay cái gì?”

Lời vừa dứt, Thẩm Tinh Thần bỗng chốc nghẹn miệng, lập tức im bặt.

Phó Kim Tiêu thả người ra, ung dung tháo mặt nạ, nâng mí mắt nhìn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày dưới đất: “Nói chuyện, câm rồi hả?”

Thẩm Tinh Thần nhìn vị Diêm Vương gia này, biểu tình trên mặt hết trắng lại xanh, cuối cùng phun ra một câu: “Ca, ngươi đủ tàn nhẫn.”

Phó Kim Tiêu mặc kệ hắn, đi ra phía cửa sổ. Thẩm Tinh Thần đang từ từ đứng dậy bỗng phản ứng lại nơi này còn có người khác, trong tay chính là thẻ tên của mình, vì ánh sáng trong phòng có chút mờ mờ làm hắn không thấy rõ, lúc nhận ra được là ai thì la toáng lên: “Giản Tinh Tuế!”

Giản Tinh Tuế ở bên cạnh có chút chột dạ, chỉ có thể cười trừ: “Thần ca.”

“Ngươi! Tiểu tử ngươi, ngươi xé tên của ta?” Thẩm Tinh Thần một bộ biểu tình bị phản bội, hắn kêu gào: “Ngươi lại dám đối xử với ta như thế, tên phản đồ này!”

“……”

Lúc ngươi liều mạng khắp nơi đuổi bắt ta không hề nói như vậy.

Lúc đám người nói chuyện, Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch cách đó không xa cũng chạy tới, vừa tiến vào không kịp phản ứng đã bị Giản Tinh Tuế đứng canh ở cửa bất ngờ xé xuống.

Ôn Sanh Ca thật ra lại khá bình tĩnh, hắn một đường đi theo Thẩm Tinh Thần đã thấm mệt, lúc này ngược lại có chút giải thoát, vỗ vỗ bả vai Giản Tinh Tuế: “Nhớ dẫn ta theo ăn lẩu đó.”

Giản Tinh Tuế gật đầu: “Đương nhiên.”

Thẩm Tinh Thần kêu la kêu la hồi lâu cũng thấm mệt, chuẩn bị đứng dậy rời đi đâu, ai ngờ bên ngoài liền truyền tiếng bước chân của nhóm người khác, cùng với tiếng nói chuyện vọng lại: “Là bên này sao?”

Người trong phòng không hẹn mà cùng im lặng, chờ người bên ngoài người tiến vào.

Lý Nhứ An dẫn đầu hùng hổ chạy vọt vào, Giản Tinh Tuế đứng ở vị trí gần cửa nhất sắp gặp nguy hiểm, Phó Kim Tiêu còn chưa làm gì, Thẩm Tinh Thần đã lấy súng phun nước nhắm vào phía cửa: “Ha ha ha ha, các ngươi chịu chết đi!”

Lý Nhứ An chỉ nghe nói người đeo mặt nạ ở đây, không nghĩ tới tên điên Thẩm Tinh Thần cũng ở.

“Ngọa tào!” Lý Nhứ An bị phun đầy đầu, hắn dậm chân: “Thẩm Tinh Thần, ngươi mẹ nó có cái tật xấu gì vậy, chúng ta cùng đội được không hả?”

Thẩm Tinh Thần ném khẩu súng xuống, đè Lý Nhứ An lại: “Ai cùng một đội với ngươi, dám đυ.ng tới tiểu đệ ta, nhanh lên nhanh lên, xé hắn cho ta.”

Giản Tinh Tuế tung ta tung tăng ngồi xổm xé xuống.

Lý Nhứ An ồn ào: “Ta sẽ báo cáo ngươi Thẩm Tinh Thần, ngươi lại dám động tay với người cùng trận doanh.”

“Ai da, ngượng ngùng quá.” Thẩm Tinh Thần một bộ không để ý: “Ta đã bị loại, đã không còn cùng đội với các ngươi, ha ha ha.”

Lý Nhứ An: “……”

Đúng là hết nói nổi.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng cười chết:

“Hắn còn thực kiêu ngạo”

“Có chút cảm động, mặt ngoài ca ca lúc nào cũng trách cứ phản đồ, đến khi gặp được nguy hiểm vẫn che chở đệ đệ.”

“Thế mà lúc trước vẫn nói muốn xé, nhưng nhiều lần sắp bắt tới được cũng chưa làm đâu.”

“Ca ca Thẩm Tinh Thần tốt nhất thế giới a.”

Nếu người quay phim không có ở đây, Lý Nhứ An đã sớm chửi um lên, khóe mắt vô tình liếc thấy Phó Kim Tiêu đang đứng bên kia, lại lần nữa nghẹn ngào trong lòng.

Chỉ là một căn phòng nhỏ bé, sao từ người này đến người khác một mực ở hết trong này vậy?

Hắn vừa mới gặp được Đồ Nhã lão sư, Đồ Nhã lão sư nói cho hắn biết Phó ca được tổ tiết sắp xếp vào đội Đỏ, nhưng vì cái gì người đứng ở nơi đó thoạt nhìn một chút cũng không giống như là người đội Đỏ a?!

……

Tiếp theo, tổ tiết mục đưa ra thông báo, những học viên bị đào thải nhanh chóng rời khỏi khu tập trung.

Giản Tinh Tuế nói vơi Thẩm Tinh Thần: “Các ngươi đi trước đi, chắc là sắp kết thúc rồi, phần thưởng buổi tối cùng đi ăn.”

Thẩm Tinh Thần uy hϊếp hắn: “Phải gọi món ta thích ăn.”

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ: “Rồi rồi rồi.”

“Hừ, coi như ngươi biết điều, tiểu phản đồ.”

Giản Tinh Tuế nói: “Ngươi nói ta phản đồ, vậy sao còn giúp ta giữ Lý Nhứ An.”

Thẩm Tinh Thần ngây ngẩn cả người.

Kỳ thật, lúc ấy hắn không hiểu tại sao lại phản ứng như thế, chỉ là nhìn thấy Giản Tinh Tuế sắp gặp nguy hiểm, theo bản năng liền vọt lên. Tuy rằng hai người không cùng trận doanh, nhưng trong tiềm thức hắn lại không hề phân biệt Giản Tinh Tuế với “người khác”, chỉ đơn giản đó là em trai nhỏ của hắn, mặc kệ là ở đâu cũng phải luôn luôn bảo vệ.

Hắn “hừ” nhẹ một tiếng: “Ta muốn xem bộ dạng khó chịu của tên tiểu tử Lý Nhứ An kia, được không hả?.”

Hắn chưa bao giờ ngại bị khán giả nghe được mấy lời này.

Người xem cũng đã quen:

“Ha ha ha, đây chính là muốn hắn phải khó chịu.”

“Chơi là phải bất chấp.”

“Tuy rằng là fans của Nhứ An ca, nhưng trường hợp này ta xin phép cười.”

Tiễn nhóm người này đi, nhân số còn lại cũng không còn bao nhiêu.

Giản Tinh Tuế quay đầu về phía Phó Kim Tiêu, nhìn thẻ tên trong tay, cảm khái nói: “Giống như địa chủ nhà giàu, trước nay ta chưa từng nghĩ sẽ ngay phất lên nhanh chóng đến vậy .”

Phó Kim Tiêu khẽ cười một tiếng: “Chỉ có chút tiền đồ.”

Hai người hướng ra phía ngoài mà đi, trải qua chiến dịch đại thành công, Giản Tinh Tuế đã hoàn toàn tín nhiệm Phó Kim Tiêu, nhưng có một vấn đề không rõ ràng lắm: “Ca, mình ngươi cũng có thể tự xé mà, vì cái gì muốn cho ta?”

Phó Kim Tiêu “hả?” một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Không phải muốn ăn lẩu sao, nếu làm vậy điểm số tự nhiên sẽ tính lên người ngươi.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt.

Hắn có chút không biết làm gì nhìn về phía Phó Kim Tiêu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, lắp bắp hỏi: “Kia, vậy còn ngươi?”

Phó Kim Tiêu câu môi: “Ta có hay không thì thứ tự cũng giống nhau.”

Tuy là như thế, Giản Tinh Tuế vẫn cảm động.

Hắn biết Phó Kim Tiêu nguyên bản có thể không cần tham gia trò chơi, nếu không thì chỉ cần tùy tiện chơi một chút cũng được, không có quan hệ gì với bản thân. Nhưng cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, mặc kệ thế nào, cũng đều nhờ Phó Kim Tiêu đi theo giúp đỡ thì hiện tại bản thân mới có cơ hội đứng ở chỗ này, mà không phải là chật vật bị đuổi theo.

Nam nhân đi phía trước, thân hình cao lớn giống như một một tòa thành kiên cố vững chãi, làm người ta cảm thấy phi thường an tâm, chỉ cần có hắn ở đây, thì sẽ không có nguy hiểm nào có thể uy hϊếp được.

……

Trong nháy mắt, Giản Tinh Tuế thậm chí còn mong muốn thời gian nếu có thể dừng lại tại thời khắc này thì tốt rồi.

Trong đời hắn có rất ít khoảng thời gian hạnh phúc, ngẫu nhiên nếm được chút ngon ngọt, liền sợ chỉ là lần cuối cùng.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm: “Tinh Tuế?”

Giản Tinh Tuế cứng đờ, bước chân dừng lại, có chút không dám tin tưởng quay đầu, liền đối diện với khuôn mặt rạng rỡ của An Nhiễm. Hắn cảm giác như bị nước lạnh xối ướt từ đầu đến đuôi, làm chút ảo tưởng hạnh phúc như bọt biển bị đánh nát, không sót lại gì.

An Nhiễm lại khẽ cười cười: “Trùng hợp quá!”

Phó Kim Tiêu không mang mặt nạ, dựa vào ven tường, lười biếng nâng mắt nhìn hắn một cái, không đáp lời.

Giản Tinh Tuế biết bọn họ cùng đội, liền nói: “Đúng là trùng hợp, sao ngươi lại ở đây.”

“Từ lúc bắt đầu đến giờ ta chỉ tìm chỗ nấp đi, lúc sau đi cùng đồng đội thì bị tách ra.” An Nhiễm có chút ảo não thè lưỡi, thoạt nhìn thực đáng yêu, đôi mắt thủy linh của hắn dừng lại trên người Phó Kim Tiêu, giống như lúc này mới chú ý được Phó ảnh để ở đây, kích động cúc cung: “Phó ca ạ.”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt ừ một tiếng.

An Nhiễm bất động thanh sắc đánh giá hai người một chút, suy đoán hẳn là quan hệ tổ đội.

Hắn là người thông minh, biết đi cùng Phó ảnh đế sẽ có bao nhiêu lợi ích, bất luận thắng thua đều có thể ở trước mặt người xem thể hiện hình ảnh, là kiểu mua bán không vốn bốn lời. Thậm chí nếu biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể ở trước ảnh đế đại nhân xoát một đợt hảo cảm.

Từ những điều này, An Nhiễm lộ ra tươi cười: “Hay quá, chúng ta đều là đội Xanh, vậy ta có thể gia nhập với mọi người được chứ?”

Giản Tinh Tuế nghe vậy liền sửng sốt.

Hắn không muốn, hắn không thích, thật vất vả mới dành được chút thời gian ngắn ngủi ở chung với Phó Kim Tiêu, khả năng trong đời không nhất định có mấy lần như vậy, hắn còn đang tiết kiệm từng giây đây.

An Nhiễm lộ vẻ khó xử: “Bởi vì hiện tại ta chỉ đi có một người, mà xung quanh đây lại có không ít người đội Đỏ, nếu tổ đội hẳn là sẽ càng an toàn, hơn nữa ta còn đổi không ít vật tư!”

Giản Tinh Tuế trong lòng chua xót, hắn căn bản không thèm để ý đến mấy điều đó.

Nhưng mà phía sau lại vang lên một thanh âm ưu nhã trầm ổn: “Được.”

Là Phó Kim Tiêu.

Giản Tinh Tuế hơi ngớ ra, tâm tình chậm rãi xuống dốc.

An Nhiễm thì lộ ra nụ cười vui vẻ, còn không đợi hắn mở miệng, Phó Kim Tiêu đã tiến lên phía trước, đưa mặt nạ đặt lên tay An Nhiễm: “Nếu muốn gia nhập đội của chúng ta, chỉ cần đeo cái này lên là được.”

An Nhiễm sửng sốt: “Đây là?”

Khuôn mặt anh tuấn của Phó ảnh đế nở nụ cười nhạt, cặp phượng nhãn đa tình hơi híp lại, giống như một con cáo già nham hiểm, thanh âm ôn nhuận noi: “Đây là tiêu chí tham gia, người nào muốn vào đều phải mang thì mới được tính là chính thức gia nhập.”

An Nhiễm bừng tỉnh đại ngộ: “Là như vậy sao?”

Giản Tinh Tuế khϊếp sợ nhìn Phó ảnh đế nghiêm trang nói lời bậy bạ.

Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên.”

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp đã cười đến điên rồi:

“Ha ha ha ha ha, hay cho chiêu họa thủy đông dẫn.”

“An Nhiễm, ngươi hiện tại chạy còn kịp.”

“J))), Phó ca cầu ngươi làm người một lần đi.”