Chương 15: Một lần nữa tái định kết quả

Giản Tinh Tuế hít sâu một hơi, hắn đứng dậy, đối mặt với cái nhìn chăm chú của camera và mọi người, mở miệng: “Ta đồng ý tiếp nhận khiêu chiến.”

Hiện trường đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, tiếp theo, chính là một tràng hoan hô nhảy nhót ngăn cũng ngăn không được, có người đứng lên vỗ tay ủng hộ, có người tâm tư xem náo nhiệt cũng không ngại làm màu mà huýt sáo.

Lý lão sư dò hỏi nói: “Xác định sao?”

Giản Tinh Tuế gật đầu.

Chu Tầm lộ ra nụ cười có chút châm chọc: “Thật sự muốn tiếp nhận khiêu chiến sao?”

Giản Tinh Tuế trả lời không chút do dự: “Ta tiếp nhận.”

Vài vị lão sư trên ghế nhìn Giản Tinh Tuế đáp ứng rất ngạc nhiên, khí thế lúc này của hắn so với ban đầu lúc tham gia tuyển chọn hoàn toàn bất đồng, rõ ràng giống như là càng mạnh mẽ, càng tự tin hơn một chút.

Đồ Nhã thực kinh hỉ mà vỗ tay.

Phó Kim Tiêu thì câu môi cười cười, trong mắt xẹt qua một tia khen ngợi.

Bởi vì là người khiêu chiến, Chu Tầm liền bắt đầu màn biểu diễn đầu tiên, ca khúc rap hắn chọn cũng là một bài hơi khó thuộc thể loại Gangz rap 《you can "t stop me 》, đây là ca khúc với nhịp rap khá nhanh, phần mở đầu lại có âm vực hơi cao, mà diện mạo Chu Tầm chính là thuộc kiểu buông thả, khá là hợp với loại ca khúc này:

you can "t stop me

better, run, away.

when l enter, the, game.

we glimpse, like, the lightning

Break, danger, in, the, darkness

Âm thanh cuồng dã thanh âm vang vọng toàn bộ đại sảnh sân thi đấu, hiện trường khắp nơi đều là tiếng hoan hô nhảy nhót, Chu Tầm đích xác có chút am hiểu rap, nên bài hát này hắn biểu hiện rất khá, nhưng với một người chưa từng tiếp xúc qua rap mà muốn rap một đoạn với tiết tấu nhanh như thế này, thì thật sự là quá khó.

Sau khi kết thúc biểu diễn, mồ hôi từ giữa trán chảy xuống, Chu Tầm một bên thở dốc một bên cảm tạ: “Cảm ơn mọi người.”

Lý lão sư tán thưởng nói: “Ngươi rap đúng là không tồi đâu.”

Chu Tầm khom lưng: “Cảm ơn lão sư.”

Hắn biểu diễn đích xác không tệ, nếu không có ngoài ý muốn, Giản Tinh Tuế chắc chắn không thể biểu diễn được, như vậy cũng rõ ràng, lần khiêu chiến này hắn nhất định sẽ thành công.

Lý lão sư nhìn về phía Giản Tinh Tuế nói: “Ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.

Thời gian chuẩn bị chỉ có hai mươi phút, các tuyển thủ khác được phép nghỉ ngơi, nhưng không thể đi dạo, chỉ có thể đi phòng vệ sinh hoặc là đi uống miếng nước để diễn một chút, rảnh rỗi nghị luận chuyện của Giản Tinh Tuế , rất nhiều người đều muốn xem xem rốt cục hắn rốt cuộc có thể thắng được Chu Tầm hay không, đặc biệt là với đám người An Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cái người thường xuyên bắt nạt ngươi đó, hắn biết rap sao?”

An Nhiễm đương nhiên không biết, hắn nhẹ nhàng mà nói: “Ta không rõ ràng lắm, trong ấn tượng của ta, hắn giống như thỉnh thoảng mới hát thôi.”

Kỳ thật là thích nghe nhạc hơn.

Bởi vì thời điểm Giản Tinh Tuế rời khỏi Giản gia không lấy đi bất kỳ thứ gì, hắn dọn qua mới thấy được, ở trong phòng đó, trên một tủ sách lớn toàn bộ đều là album, album của Phó Kim Tiêu, người này hẳn là rất yêu âm nhạc.

An Nhiễm nói: “Giản Tinh Tuế kỳ thật là một người ưu tú, đại học hắn theo cũng là theo trường âm nhạc, ta thật sự rất hâm mộ hắn, bản thân ta so với hắn thua kém quá nhiều.”

Nghe mấy lời như vậy, mấy đồng đội khác liền đau lòng, vội vàng an ủi:

“Nhiễm Nhiễm, hắn được học còn mấy trường đó không phải là nhờ trước kia trong nhà có tiền hay sao!”

“Hắn so với ngươi kém xa.”

“Ta nghĩ sao hắn có thể hát tốt như vậy, nguyên lai là dựa vào tiền trong nhà.”

“Hắn cùng ngươi hoàn toàn không thể so sánh được, ngươi là dựa vào tự mình nỗ lực.”

“Lần này khẳng định hắn sẽ nguyên hình tất lộ.”

Thời điểm mọi người đứng đó an ủi An Nhiễm , Giản Tinh Tuế ở dưới đài thử âm, trong đầu hắn dần mường tượng ra nhịp điệu trong ca khúc, từng dòng từng chữ quanh quẩn bên tai, hắn an tĩnh ngồi một chỗ ước chừng năm phút đều không động đậy.

Ngay cả lão sư thanh nhạc cũng có chút sốt ruột.

Ngay tại lúc ông ta cho rằng hắn sẽ ngồi như vậy đến hết giờ, Giản Tinh Tuế lại đứng lên, khom lưng dò hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, lát nữa lên ta sân khấu mọi người có thể không chơi nhạc đệm được không?”

Lão sư thanh nhạc sửng sốt: “Hả?”

Giản Tinh Tuế cười cười, có chút ngượng ngùng: “Ta biết chơi nhạc cụ, đàn dương cầm có thể cho ta mượn dùng được chứ, ta sẽ tự mình đàn nhạc đệm.”

Rất ít người sẽ có yêu cầu như vậy, bởi vì vừa đàn vừa hát phải nói là rất khó, có khả năng không thể phát huy hết năng lực ngay trên sân khấu, hơn nữa bản thân hắn cũng chỉ vừa mới quen với ca từ thôi, vậy mà lại lựa chọn cách này.

Lão sư thanh nhạc nghĩ nghĩ nói: “Ta phải sẽ hỏi ý kiến của tổ đạo diễn cùng nhóm lão sư.”

Giản Tinh Tuế khom lưng: “Cảm ơn ngài.”

Lão sư thanh nhạc liền chạy tới bên kia tìm người thương lượng .

Giản Tinh Tuế lưu lại tại chỗ, cái gì cũng không dám làm, chỉ biết ngây ngốc mà chờ. Hắn ngồi tựa ra sau ghế, bắt đầu thử đánh những phím đàn tạo nhịp theo đúng phần cải biên mà chính mình vừa tạo ra ở trong đầu, từng chút từng chút mà đàn, ca từ và âm điệu giống như xếp thành từng đạo phương trình, một lần nữa phân phối, kết hợp.

Cho đến khi đàn tới đoạn thang âm cao trào, Giản Tinh Tuế dừng tay, hắn chưa xác định được nên tạo nhịp ở đoạn này sao cho hoàn hảo, tiếng dương cầm đột nhiên im bặt, ngón tay trên phím đàn dừng lại, Giản Tinh Tuế lại một lần nữa trầm mặc, hắn liếc nhìn qua đồng hồ trên tường, đã trôi qua hơn 15 phút, hắn đã sắp hết thời gian.

Đúng lúc này, một đôi tay thon dài tay rơi xuống, thay thế tay Giản Tinh Tuế, ấn xuống mấy cái tiếng đàn, tiếp nối phần trước đó một cách hoàn mỹ, mà này đoạn phảng phất giống như điểm mắt vẽ rồng, đem phần cải biên phía sau đàn đến mượt mà suôn sẻ.

(Điểm mắt vẽ rồng: na ná với "vẽ rắn thêm chân")

Giản Tinh Tuế có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Phó Kim Tiêu.

Phó Kim Tiêu nói: “Tiếp tục đi.”

Ở trên phương diện âm nhạc, hắn không ngờ sẽ có người " linh hồn cộng hưởng" với bản thân.

Giản Tinh Tuế thu liễm tinh thần, đàn phần tiếp theo, cho đến khi kết thúc bài hát, trên trán hắn đã nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, bên tai lảng vảng thanh âm đàn xướng, trong lòng hắn đã hình thành nên một ca khúc hoàn toàn mới.

Giản Tinh Tuế ngồi đó sắp xếp hoàn chỉnh bài hát xong xuôi, mới phát hiện Phó Kim Tiêu cư nhiên còn đứng ở phía sau mình, liền có chút hoảng loạn mà đứng lên, kết quả bởi vì quá luống cuống, mà đầu gối còn va vào đàn, lập tức “Tê” một tiếng, sắc mặt có chút thống khổ. Phó Kim Tiêu cười khẽ ra tiếng: “Làm gì vậy?”

Giản Tinh Tuế che che đầu gối, sau đó buông tay nói: “Không có gì, chỉ là không cẩn thận đυ.ng vào.”

Phó Kim Tiêu dựa vào đàn dương cầm bên cạnh, thuận miệng trêu ghẹo: “Ngày thường cũng lỗ mãng như vậy sao?”

“Không phải.” Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là không nghĩ tới ngài còn ở đó.”

Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Thấy ta liền không vui.”

Giản Tinh Tuế cả đầu đều choáng: “Không có không có, ta không phải không vui, ta rất vui, vui……”

Từ cuối cùng từ có chút trắc trở mà thốt lên, lúc sau hắn mới bất tri bất giác nhận ra bản thân đang nói cái gì, mấy từ ngữ này ít nhiều đều có chút ái muội, nghe như đang bày tỏ tình cảm vậy, làm vành tai không tự chủ được mà nhiễm một rạng đỏ hồng, ngượng ngùng liếc nhìn Phó Kim Tiêu một cái.

Phó Kim Tiêu lại không tiếp tục trêu chọc, chỉ là giải thích: “Thấy ngươi chơi đàn rất tập trung, không muốn quấy rầy ngươi.”

Nguyên lai thật sự có người bất kể hắn địa vị cao bao nhiêu, thời gian của hắn có bao nhiêu quý giá, nhưng vẫn như cũ nguyện ý ở thời điểm ngươi bận rôn đứng ở ngươi phía sau an tĩnh chờ ngươi, hắn sẽ không quấy rầy, chỉ đứng nơi đó ngắm nhìn, ngẫu nhiên ở thời điểm ngươi gặp vấn đề nan giải sẽ tiến lên giúp đỡ một phen, rồi phần còn lại vẫn là để đó, tiến thối đúng mực, nho nhã lễ độ.

Giản Tinh Tuế trong lòng nóng lên, hắn khom lưng: “Cảm ơn ngài.”

“Cảm tạ cái gì.” Phó Kim Tiêu nâng mí mắt nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh mang theo cảm giác áp bách: “Ta là tới thông báo yêu cầu của ngươi đã thông qua rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, chuẩn bị phải lên biểu diễn rồi, sẵn sàng chưa?”

Giản Tinh Tuế hít sâu một hơi: “Đã sẵn sàng.”

Phó Kim Tiêu câu môi, gọi một tiếng: “Giản Tinh Tuế.”

“Dạ?”

Hắn ngẩng đầu, liền thấy nam nhân thân hình cao lớn thẳng tắp, trước khi xoay người trở về vị trí cố vấn, nói ra một câu: “Cố lên.”

Thật giống như là thuận miệng mà nói vậy, nhưng loại cổ vũ này lại có sức mạnh giúp cho Giản Tinh Tuế tăng thêm dũng khí, lúc đèn tụ quang một lần nữa rọi sáng về phía hắn, hắn đã đứng trên sân khấu.

Một khúc dương cầm vang lên chính giữa sân khấu, thật khiến cho nhiều người bất ngờ:

“Không phải rap sao?”

“Sao lại dùng đàn?”

“Tính bất chấp tất cả hả?”

Mặc cho mọi người suy đoán thế nào, màn biểu diễn vẫn từ từ bắt đầu. Độ sáng ở hiện trường tối đi rất nhiều, duy chỉ có vị trí trung tâm sân khấu là được chiếu sáng, phản chiếu lên thân ảnh đang ngồi đó, rất nhiều người đang chờ nhạc đệm vang lên, nhưng chính là không có nhạc đệm. Người ngồi ở trước đàn dương cầm nâng nhẹ cánh tay, thanh âm thanh thúy mà ưu nhã của phím đàn vang vọng, Giản Tinh Tuế bắt đầu hát:

you can "t stop me

Vô pháp ngăn cản

I better, run, away……

Ta tốt nhất tránh ra

Rõ ràng là một bài hát năng động, nhưng theo âm vực trầm thấp của hắn chậm rãi từ từ thoát ra, phối hợp với tiếng đàn trầm bổng du dương, giống như là đang muốn biểu đạt tâm tình tưởng niệm của chàng trai với mối tình không bao giờ được đáp lại.

Không chỉ là với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kinh ngạc, mà ngay cả Chu Tầm vốn dĩ mang tâm thái tất thắng cùng đám thực tập sinh ngồi đó mang ý xem náo nhiệt, đều mở to hai mắt mà nhìn, không thể tin nổi vậy mà lại có người chỉ trong hai mươi phút có thể cải biên ra thành một bài hát hoàn toàn mới!

Những nốt nhạc mang theo nỗi niềm nhàn nhạt ưu thương, hiện lên hình ảnh âm thanh của chàng trai đang thống khổ cầu xin người mình yêu:

“Ta đem nước mắt trở thành nhiên liệu, không ngừng không ngừng mà thiêu đốt…”

“Vĩnh viễn không thỏa hiệp, ta không thể thỏa hiệp……”

Tiếng ca của Giản Tinh Tuế là cực kỳ cuốn hút, thanh âm khi thì tan nát cõi lòng, như nước tràn vào l*иg ngực, khiến người ta hít thở không thông, khi hát đến đoạn điệp khúc cao trào, giọng ca trầm thấp thâm tình phối hợp tiếng đàn ôn nhu da diết đem tất cả mọi người đi vào câu chuyện riêng của bài hát, nội tâm dần dần bình tĩnh trở lại.

Thật giống như tại nơi này có thể nhìn và cảm nhận được nỗi niềm đau khổ tuyệt vọng trong câu chuyện tình yêu bi kịch của chàng trai, về sự đau khổ và không cam lòng, về những lời cầu xin nỉ non cho một tình yêu đầy vô vọng.

Thậm chí ngay cả khi tiếng đàn cuối cùng được vang lên, sân khấu vẫn chìm vào một ảnh yên tĩnh.

Phòng phát sóng lại trực tiếp nổ tung:

“Trời ơi, đây là ca khúc cải biên đấy à!”

“Vậy mà cực cỳ cực kỳ dễ nghe.”

“Thực lực ca hát của hắn mặc dù không quá mạnh, nhưng lúc mở màn đến giờ ta liền hận vì sao không có nút tua chậm đấy, bất tri bất giác nghe một chút liền xong rồi, thật là tiếc.”

“Nói không chừng lại là một Đại Vocal ẩn hình đó!”

Phần biểu diễn ban đầu của Giản Tinh Tuế cũng chỉ đơn giản là ca hát, có chút câu nệ, cảm giác giống như thật sự có được hai vạn vào tay sẽ lập tức trốn chay. Nhưng giờ phút này, lúc hắn ngồi trước cây đàn dương cầm, ánh đèn sân khấu khắp nơi chiếu rọi, hắn vậy mà lại khiến người ta có cảm giác bản thân chính là chúa tể, là nơi tập trung ánh mắt mọi người.

Biểu diễn kết thúc, Lý lão sư mỉm cười mà nói: “Rất xuất sắc, mời tuyển thủ Chu Tầm lên trên này, chúng ta sẽ một lần nữa tiến hành đánh giá cấp bậc đối với Giản Tinh Tuế, mọi người chờ một lát.”

Thời điểm nhóm lão sư thảo luận bàn bạc, tất cả mọi người đều rất khẩn trương.

Cái này giống như là một hồi nghịch tập, trở thành vướng bận trong lòng mọi người, tò mò liệu rằng Giản Tinh Tuế có phải hay không sẽ thành công thăng lên cấp B hoặc là Chu Tầm có thể khiêu chiến thắng lợi, thế chỗ của Giản Tinh Tuế. Nhóm lão sư trên đài thảo luận sôi nổi, nụ cười trên mặt Đồ Nhã gần như chưa từng tắt, ngay từ lúc bắt đầu biểu diễn, với bài hát kia, nàng cảm thấy Giản Tinh Tuế chắc chắn có khả năng thăng lên cấp B, bây giờ biểu hiện lại chói sáng đến như vậy, làm lưng Đồ Nhã càng ngồi càng thấy thẳng.

Cuộc thảo luận đại khái kéo dài hơn năm phút thì kết thúc, lúc các lão sư ổn định lại vị trí, tâm tư mọi đều khẩn trương lên.

Người công bố thành tích của thực tập sinh thường là Lý lão sư, có thể là Đồ Nhã hoặc là người khác, nhưng đến lần này, Phó Kim Tiêu lại là người cầm mic. Trước kia hắn chính là người từng biểu đạt thành tích của Giản Tinh Tuế đáng lẽ phải cao hơn C. Giờ phút này hắn như cũ nhìn người đang đứng trên đài, đôi phượng nhãn đa tình mang ý cười trầm thấp, khiến người khác không đoán ra hắn đang nghĩ gì, mở miệng: “Ngươi cho rằng, bản thân sẽ bảo vệ cấp bậc thành công chứ?”

Giản Tinh Tuế không dám đoán, hắn có chút khẩn trương.

Cầm microphone lên, hắn nhỏ giọng trả lời: “Ta hy vọng ta có thể.”

“À.” Ý cười nơi đáy mắt Phó Kim Tiêu càng đậm, thanh âm xuyên thấu qua microphone truyền đạt tới lỗ tai mọi người: “Chúc mừng ngươi, Giản Tinh Tuế, kết quả đánh giá cuối cùng của ngươi trong trận Battle này là A.”