Chương 47: "Tiểu Nguyệt Lượng, yêu anh được không?" ( kiếp trước )

Editor : Humi

truyenhdt.com : @humi102

________________

Tô Nguyệt đi theo Kỳ Dạ vào bệnh viện, mới biết được là anh đưa cô tới kiểm tra.

Cô thắc mắc tại sao Kỳ Dạ biết tai mình có vấn đề, nhưng mà cũng không cự tuyệt ý tốt của anh, nghe lời đi làm kiểm tra.

Đời trước cô ở bên Kỳ Dạ nhiều năm, tất nhiên biết bệnh viện Cảnh Đức là bạn thân anh đứng ra mở, hơn nữa, Kỳ Dạ cũng có cổ phần.

Trình độ bệnh viện không phải hoài nghi, mà cô thật sự không muốn làm kẻ điếc.

Tô Nguyệt nghe lời, thái độ Kỳ Dạ cũng nhu hòa rất nhiều.

Anh ngồi trên xe lăn, nhìn bộ dáng Tô Nguyệt thấp thỏm đứng trước phòng khám, giữ chặt tay cô thấp giọng trấn an, "Đừng sợ, anh đợi em bên ngoài."

Tô Nguyệt rũ mắt nhìn tay bị anh nắm, tay cô vừa nhỏ vừa lạnh, mà tay Kỳ Dạ lại vừa lớn vừa ấm.

Thực sự không muốn phủ nhận, cô rất thích cảm giác được anh nắm chặt tay như vậy.

Tâm tình Tô Nguyệt càng thêm phức tạp, rút tay về, gật gật đầu, thấp giọng " Ưm " một tiếng, xoay người theo y tá vào phòng kiểm tra.

Cửa phòng khám bị đóng lại, Kỳ Dạ nhìn chằm cánh cửa, đáy mắt đen nhánh.

Thời gian chờ đợi mỗi một phút đều thật giày vò, rõ ràng không phải khiếm khuyết quá lớn.

Kỳ Dạ vẫn cảm thấy rất bực bội, chỉ cần là Tô Nguyệt, một chút vấn đề nhỏ cũng có thể khiến anh đau lòng đến hận không thể thay cô chịu đựng.

Dù sao anh da dày thịt béo, mà cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt như vậy, nên được sủng ái trong lòng bàn tay mới đúng.

Nghĩ đến đây, Kỳ Dạ càng chán ghét Tô Thành đến cực điểm, dám xuống tay tàn nhẫn với cô.

Trước kia coi ông ta là ba Tô Nguyệt, còn có thể đối xử khoan dung chút, hơi đả kích là được.

Từ sau khi biết tai Tô Nguyệt có vấn đề, anh không muốn bỏ qua cho ông ta.

Ánh mắt hơi nheo lại, Kỳ Dạ lấy di động gọi điện thoại, thanh âm nhàn nhạt, "Chuyện trước đó sắp xếp lại một chút."

Người bên kia nói gì đó, Kỳ Dạ lạnh lùng câu môi, "Làm thế nào hả?"

Anh nhìn chằm chằm cửa phòng khám, tiếng nói trầm thấp, "Tôi muốn nửa đời sau của ông ta, hưởng thụ một trăm triệu kia trong ngục tù!"

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Tô Nguyệt còn chưa ra, Kỳ Dạ lại đợi trong chốc lát, càng ngày càng khó chịu, nhịn không được châm điếu thuốc.

Còn chưa kịp hút, có y tá tới nhắc nhở, "Thưa ngài, trong bệnh viện không thể hút thuốc, ngài......"

Kỳ Dạ nghiêng đầu nhìn qua, y tá lập tức dừng lại.

Anh biểu tình lạnh nhạt, dù ngồi ở trên xe lăn, khí thế lại cực kỳ bức người, một ánh mắt, liền áp người ta nói không ra lời.

Y tá bên cạnh vội càng kéo cô gái đi, đến một khoảng cách mới nói nhỏ: " Cậu không biết anh ta là ai sao, chính là cổ đông lớn nhất của bệnh viện chúng ta, cậu không quan tâm......"

Y tá nghe vậy nhịn không được quay đầu lại, Kỳ Dạ đã nhìn về phía phòng khám, từ phương hướng này chỉ có thể nhìn được sườn mặt anh tuấn lưu loát, từ trán đến mũi, từ đôi môi mỏng đến chiếc cằm nhọn, mỗi một độ cung đều hoàn mỹ như tạc tượng.

Ngay cả ngồi trên xe lăn, khí thế quanh thân cũng khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.

Ý tá cắn cắn môi, đáy mắt hiện lên tia kinh diễm, mắt nhìn chân Kỳ Dạ, có chút tò mò, "Chân anh ấy sao vậy?"

Y tá bên cạnh trả lời, "Không biết, thời điểm mình tới bệnh viện anh ta đã ngồi trên xe lăn."

"Phải không, anh ấy đẹp như vậy, thật đáng tiếc......"

"Đáng tiếc cũng không tới lượt cậu, người ta đã có vị hôn thê."

"Thật sự?"

Y tá nhăn chặt mi, đang muốn nói gì đó, liền thấy cửa phòng khám mở, có cô gái cực xinh đẹp từ bên trong đi ra.

Cô gái nhỏ ra tới, Kỳ Dạ trực tiếp ấn dập thuốc trên gàn tạt của xe lăn , chuyển động xe lên trước, không chút e dè cầm ray cô.

Anh hơi ngửa đầu nhìn Tô Nguyệt, tuy rằng không nghe được đang nói gì, vẫn có thể nhìn được sườn mặt không chút biểu tình lãnh đạm vừa rồi nháy mắt nhu hòa xuống, loại dịu dàng băng hóa nước này đủ để khiến trái tim phụ nữ rung động.

Ánh mắt y tá ánh lên một tia ghen ghét, "Đó chính là vị hôn thê sao, rất xinh đẹp."

Ý tá bên cạnh cũng nhìn lại, nhướn mày kinh ngạc, "Không phải."

"Cái gì?"

"Đây không phải vị hôn thê của anh ta, vị hôn thê kia kêu Từ Tương Tương, rất nổi tiếng, cậu trở về xem báo chí đưa tin sẽ biết, mấy ngày hôm trước hai người bọn họ mới đính hôn."

Y tá mím môi trầm mặc, cho nên cô gái này không phải vị hôn thê, vậy là ai?

Dù sao khẳng định không có khả năng là em gái, điểm này, cô nàng có thể cảm giác được.

Y tá bên cạnh đã ở nhỏ giọng cảm khái, "Cho nên nói, mặc kệ là dạng đàn ông gì, có tiền hay không có tiền, bình thường hay tàn tật, đều không đổi được tính háo sắc. Nhìn bề ngoài, ai nghĩ đến mới vừa đính hôn liền ở bên ngoài xằng bậy đâu? Nhưng mà đối với kẻ có tiền dường như cũng rất bình thường, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ,... Tóm lại một câu, hào môn chính là loạn."

Nói,cô nàng lôi kéo y tá kia rời đi, "Được rồi, đừng quan tâm đến người ta, vẫn còn nhiều việc, đi thôi!"

Y tá cũng không nói nữa, chỉ là ánh sáng nơi đáy mắt càng thêm phức tạp.

Bên kia, Kỳ Dạ nhìn thấy Tô Nguyệt đi ra trong lòng rốt cuộc thả lỏng, anh ấn dập tàn thuốc, tiến lên, cũng không nghĩ nhiều trực tiếp cầm tay cô, ôn nhu hỏi, "Thế nào?"

Tô Nguyệt lắc đầu, "Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn."

Kỳ Dạ nhíu mày, "Thật sự?"

Tô Nguyệt có chút không vui khi anh hoài nghi, rút tay ra lui qua bên cạnh, "Không tin anh đi hỏi bác sĩ."

Kỳ Dạ nửa híp mắt nhìn cô vài giây, thực sự chuyển động xe lăn đi vào.

Tô Nguyệt bất đắc dĩ phồng má, ngồi trên ghế hành lang chờ anh.

Bác sĩ đích xác nói vấn đề tai cô không quá nghiêm trọng, tuy nhiên cũng giống bác sĩ bệnh viện Đệ Nhất, kiến nghị nhanh chóng giải phẫu, kéo dài càng lâu, khả năng khôi phục hoàn toàn càng thấp, sẽ ảnh hưởng đến thính lực.

Chỉ là mẹ sắp làm phẫu thuật, sau cũng không có khả năng tỉnh lại ngay lập tức, dù sao cô cũng phải chờ đến khi mẹ hoàn toàn tỉnh lại mới có thể yên tâm đi giải phẫu.

Đang nghĩ ngợi, Kỳ Dạ ra tới.

Anh chuyển động xe lăn đến trước mặt cô, nói thẳng: "Anh cùng bác sĩ nói qua, ngày mai làm giải phẫu."

Tô Nguyệt sững sờ, "Cái gì?"

Kỳ Dạ lặp lại một lần, "Ngày mai giải phẫu."

Nghe minh bạch ý tứ của anh, Tô Nguyệt nhíu mi, "Mẹ em sắp làm phẫu thuật, em phải ở bên cạnh mẹ."

Kỳ Dạ cũng nhăn chặt mi, "Không được!"

Tô Nguyệt tức giận đứng lên, có chút ủy khuất rũ mắt nhìn anh, "Kỳ Dạ, anh có thể đừng bá đạo như vậy được không? Đây là chuyện của em, anh không thể để chính em quyết định sao?"

Đời trước mẹ qua đời là chuyện cô tiếc nuối nhất, đời này, dù thế nào cũng phải tận mắt nhìn mẹ giải phẫu thành công, tốt lên mới được.

Nghĩ như vậy, Tô Nguyệt lại bỗng nhiên nhớ tới Kỳ Dạ đời trước.

Từ lúc trọng sinh tới nay, cô chỉ nhớ kỹ anh ôn nhu, nhớ kỹ lúc sắp chết anh ôm ấp ấm áp, đời này anh bá đạo không giống như cô từng biết.

Hiện tại Tô Nguyệt mới chợt phản ứng lại, cô là bởi vì bi thương và tình yêu cho nên quên mất, trong xương cốt anh vẫn luôn là bá đạo.

Đời trước Kỳ Dạ rất ôn nhu, anh cũng chưa bao giờ để bụng suy nghĩ của cô.

Anh chưa từng nói một câu nặng lời, cũng cũng chưa từng lạnh nhạt với cô.

Từ khi hai người bị Từ Tương Tương tính kế, anh liền đem tất cả ôn nhu sở hữu trong cuộc đời cho cô.

Đương nhiên, anh ôn nhu không bao gồm cho cô tự do.

Ở trong mắt Kỳ Dạ, điều duy nhất Tô Nguyệt cần làm là ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự dịu dàng và tình yêu của anh.

Cô không có lựa chọn, con đường cô đi, chỉ có thể là do anh vạch sẵn.

Kỳ Dạ quản Tô Nguyệt gắt gao, thậm chí cô muốn đi đâu, muốn gặp ai, đều phải thông báo với anh trước, để anh sàng lọc và chấp nhận.

Đương nhiên, muốn gặp người đàn ông nào, là tuyệt đối không cho phép.

Ví như Mạnh Thần.

Khi đó Tô Nguyệt thật sự cảm thấy mình như một con chim hoàng yến không có tự do, bị Kỳ Dạ giam giữ trong chiếc l*иg sắt.

Dù anh có tốt đến đâu, cô cũng không thể cảm nhận được.

Ngẫu nhiên có thể rời khỏi tầm mắt của anh, chim hoàng yến may mắn thoát khỏi l*иg sắt, vùng vẫy đôi cánh đã sớm bị người bẻ gãy không có lực, hận không thể cách anh càng xa càng tốt.

Nhưng cô thoát đi, sẽ chỉ khiến anh càng thêm điên cuồng.

Mỗi lần bị ' bắt ' trở về, không gian có thể hoạt động sẽ càng nhỏ lại.

Cho đến sau này, cơ hồ Kỳ Dạ đi đến nơi đâu cũng đều mang Tô Nguyệt theo.

Cũng có thời điểm Tô Nguyệt thật sự nhịn không được, cầu anh buông tha cô, anh có tiền như vậy, muốn dạng phụ nữ gì chẳng được, vì sao cố tình giữ cô không bỏ?

Cô chỉ là một kẻ đã bị huỷ dung, không có thanh danh, giống như chuột chạy qua đường.

Cô không cảm thấy chính mình có cái gì đáng giá khiến anh không thể buông tay.

Tô Nguyệt thậm chí còn phát điên, đập phá đồ trong biệt thự, thừa dịp Kỳ Dạ không để ý cầm dao cắt cổ tay.

Nhưng anh chưa từng trách móc, thời điểm cô khóc lóc cầu xin, anh chỉ trầm mặc run rẩy ôm chặt cô không buông.

Anh nuông chiều hết thảy mọi tính tình của cô, chỉ duy nhất là không được rời đi.

Lần cắt tay đó, Kỳ Dạ trầm mặc ôm Tô Nguyệt một đêm ở bệnh viện.

Ngày hôm sau trực tiếp sai người đem dao, pha lê thậm chí đồ sứ đều ném hết, biệt thự không bao giờ xuất hiện đồ vật sắc nhọn, mặt tường phủ bọt biển thật dày, ban công trên tầng cũng dựng hàng rào bảo vệ.

Bất luận thứ gì có thể dẫn đến phương thức tự sát, anh đều ngăn chặn.

Khi đó Tô Nguyệt thật sự không có cách nào, cô cảm thấy chính mình sắp bị buộc điên rồi.

Nhưng mỗi lần cô thống khổ đến mức hận không thể đi tìm chết, Kỳ Dạ đều sẽ ôm cô, dỗ dành cô, thanh âm nghẹn ngào, dường như chứa đựng đau đớn cực điểm.

Anh không ngừng hỏi cô, "Tiểu Nguyệt Lượng, yêu anh được không?"

Cô cảm thấy thật nực cười.

Anh huỷ hoại hết thảy cuộc sống của cô, cô hận anh còn không kịp, dựa vào đâu cho rằng cô sẽ yêu anh?

Mỗi khi nghe được Kỳ Dạ nói như vậy, Tô Nguyệt đều sẽ hung hăng đẩy anh ra, lạnh lùng cười, "Không."

Nhìn Kỳ Dạ thần sắc thống khổ, cô sẽ cảm thấy vui vẻ, lại bổ sung, "Kỳ Dạ, tôi sẽ không bao giờ yêu anh!"

Mãi cho đến khi anh chết vì cô, anh cũng cầu xin cô nói một chữ " yêu ".

Tô Nguyệt thật sự không biết vì sao Kỳ Dạ cố chấp với mình như vậy, mà cũng đích xác đến chết, anh không nghe được cô nói chữ kia.

Tô Nguyệt nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.

Sau khi trọng sinh hình như còn chưa suy nghĩ kĩ, vì sao cô yêu Kỳ Dạ?

Là bởi vì anh ôn nhu sao?

Nhưng anh khống chế tự do quá phận, thậm chí ý đồ khống chế tư tưởng, anh đáng sợ như vậy, vì sao cô lại yêu anh?

Hoặc là,bởi vì cảm động.

Rốt cuộc, người đàn ông như vậy, nguyện ý chết vì cô, sao có thể không cảm động chứ?

Nhưng nếu chỉ là cảm động, tại sao mỗi lần anh tới gần, cảm giác tim đập rất mãnh liệt.

Đó là không lừa được người không phải sao?

Tô Nguyệt và Mạnh Thần quen biết nhiều năm, Mạnh Thần đối tốt với cô như vậy, tại sao cô không cảm động yêu Mạnh Thần?

Ngay cả khi Mạnh Thần ôm cô, tim cũng bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không hề gợn sóng.

Tô Nguyệt hơi mê mang, sau khi trọng sinh, lần đầu tiên, hoài nghi tình cảm chính mình.

Chẳng lẽ cô là kẻ thích chịu ngược sao, bị anh ngược, lại sinh ra cảm tình?

Kỳ Dạ nhìn Tô Nguyệt bỗng trở nên hoảng hốt, không biết tại sao, trong lòng dâng lên một trận bất an.

Anh gắt gao nắm tay vịn xe lăn, nỗ lực khống chính mình không đứng lên, trầm giọng hỏi cô, "Em cảm thấy anh quá bá đạo?"

"Chẳng lẽ không phải sao, anh như này không phải bá đạo vậy là cái gì?"

Tô Nguyệt hoàn hồn, mím môi nhìn về phía anh, bởi vì suy nghĩ trong lòng lung tung rối loạn, cô cũng có chút bực bội, cảm thấy bản thân thật đáng buồn.

Thế cho nên, lúc nói chuyện cũng cao giọng hơn ngày thường, " Nếu thật sự bị điếc không nghe được, em cũng phải ở cạnh mẹ. Chỉ là chậm trễ mấy ngày mà thôi. Huống chi, chúng ta hiện tại có quan hệ gì, anh dựa vào đâu thay em quyết định?"

Một câu cuối cùng nháy mắt khiến Kỳ Dạ trở nên lãnh trầm, anh nhìn cô chằm chằm, tim Tô Nguyệt đập như sấm.

Tô Nguyệt rất nỗ lực mới khắc chế được nội tâm hoảng loạn, thậm chí suy nghĩ, nếu là đời trước, có lẽ cũng đã thỏa hiệp với anh.

Dù sao, hình như cũng không phải chuyện gì quá phận, dù sao, anh cũng là vì tốt cho cô.

Chỉ vì ngay từ đầu cô quá mềm yếu, lần lượt dễ dàng thỏa hiệp, cho nên anh càng thêm quá phận, ham muốn khống chế càng ngày càng mạnh, mà khi cô muốn đấu tranh vì điều gì đó thì đã quá muộn.

Vì vậy, lúc này đây, Tô Nguyệt không muốn nhượng bộ.

Cô quật cường nhìn anh, mím chặt môi không nói lời nào.

Nếu trọng sinh, cô sẽ không giống đời trước, trở thành một con chim hoàng yến bị bẽ gãy cánh.

Như vậy, dù bọn họ lại ở bên nhau thì có ý nghĩa gì, kết quả cuối cùng đều là đau khổ.

Kỳ Dạ nhìn Tô Nguyệt một hồi lâu, giờ phút này biểu hiện đặc biệt kiên cường, thế nhưng anh nhìn ra cô giả vờ mạnh mẽ.

Đôi mắt hạnh vẫn nhút nhát như cũ, cô sợ.

Rõ ràng sợ đến mức muốn khóc, lại cố tình muốn làm bộ bản thân thật dũng cảm.

Cũng là kỳ quái, theo lý thuyết anh hẳn là tức giận. Bởi vì cô nói bọn họ không có quan hệ, anh không có tư cách quản cô.

Nhưng sự thật lại là, trái tim Kỳ Dạ nhảy lên lợi hại, nơi nào đó trong lòng mềm mại, thế nhưng cảm thấy bộ dáng này thật đáng yêu.

Kỳ Dạ bỗng nhiên nhắm mắt, nhịn không được " Mẹ nó " một tiếng trong đầu.

Anh cảm thấy chính mình khả năng có biểu hiện thích chịu ngược, Tô Nguyệt không nghe lời như vậy, anh còn thấy ngoan vô cùng, trong lòng ngọt đến hoảng.

Chỉ vì cô nguyện ý đối anh phát giận......

_________________________

☺️ Happy 10k Votes.

Chap này tớ gộp 2c liền đóoooo, giữ đúng lời hứa nha.

😚 Cảm ơn các cậu rất nhiều, mong chúng ta sẽ sớm tiến đến hồi kết của câu chuyện nàyyyy.

❤︎❤︎❤︎ 𝗟𝗼𝘃𝗲 𝗬𝗼𝘂 𝗔𝗹𝗹 ❤︎❤︎❤︎