Chương 46: Có chút nhớ anh...

Editor : Humi102

truyenhdt.com : @humi102

_________________

Nhưng mà Tô Nguyệt chìm đắm không duy trì bao lâu, hoặc là nói, là Kỳ Dạ ôn nhu không duy trì được bao lâu.

Rất nhanh, anh buông ra, lấy di động quơ quơ trước mắt cô, nhếch môi cười lạnh, "Nếu em dám đổi ý, xem anh thu thập em thế nào."

Tô Nguyệt nhìn Kỳ Dạ lấy di động ra, hơi giật mình, "Anh có ý gì?"

Kỳ Dạ cười nhẹ một cái, sau đó gõ gõ màn hình di động.

Cô nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ:

"Tô Nguyệt......"

"Trở thành người của anh, được không......"

"......"

"Được, em đồng ý."

"Đây là chính em đáp ứng, không thể đổi ý."

"Ưʍ."

Sắc mặt Tô Nguyệt chậm rãi thay đổi, từ hồng đến trắng, sau đó lại lần nữa đỏ lên.

Cô nhìn Kỳ Dạ, cả người đều hỗn loạn.

Vừa rồi cô đáp ứng cái gì, trở thành người của anh.

Cho nên cô hiện tại là tự mình đồng ý bị anh bao dưỡng?

Tô Nguyệt há mồm, cánh môi hơi run, lời còn chưa nói ra, vành mắt đã đỏ.

Kỳ Dạ nhìn chằm chằm vành mắt Tô Nguyệt bất chợt đỏ lên , biểu hiện này là nhóc con thích khóc lại muốn bắt đầu rồi.

Anh giơ tay, xoa xoa khóe mắt cô, kề sát tai bên trái lạnh giọng uy hϊếp, "Không được khóc, nếu dám khóc, anh ở chỗ này hôn chết em, tin hay không?"

Giọng Kỳ Dạ vừa trầm vừa thấp, nhưng Tô Nguyệt nghe được rất rõ ràng.

Nước mắt ngay lập tức nghẹn trở về, vành tai lại nóng lên.

Tô Nguyệt cảm thấy anh thực sự không biết xấu hổ, lời như vậy cũng dám nói ra?

"Anh...... Tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?"

Tô Nguyệt rốt cuộc cũng không biết mắng chửi người, tới tới lui lui cũng chỉ là mấy chữ không biết xấu hổ, hơn nữa ngữ khí vừa mềm mại vừa ủy khuất, nghe vào tai Kỳ Dạ một chút cũng không giống mắng chửi, mà như là tán tỉnh.

Kỳ Dạ thấp giọng cười lạnh, " Thế nào? Là anh ép buộc em sao? "

"Nhưng mà em......"

Không đợi cô nói thêm, Kỳ Dạ bỗng nhiên nói: "Nhưng mà em làm sao? Hay là em muốn nói, em không nghe được anh hỏi gì?"

Anh nhìn chằm chằm tai bên phải, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, "Tai em không nghe thấy!"

Không phải nghi vấn, là khẳng định.

Tô Nguyệt sững sờ, lần này là thật sự không muốn khóc.

Hoá ra, Kỳ Dạ đã biết.

Cho nên, anh cố ý?

Anh cố ý nói câu kia bên tai phải, lừa cô đáp ứng.

Tô Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, Kỳ Dạ cũng trầm mặc vài giây, sau đó bỗng nhiên kéo cửa xe ra, lại lần nữa trầm giọng nói: "Lên xe!"

Tô Nguyệt mím môi, rũ đầu cự tuyệt, "Em không muốn!"

Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô một lát, đầu nhỏ cúi thấp không nói lời nào, cũng không lên xe, thái độ từ chối rất rõ ràng.

Anh rất hiểu tính cách nha đầu này, thoạt nhìn mềm mại, thực ra rất có nguyên tắc.

Có lẽ, phương thức của anh hơi cường ngạnh quá?

Hơn nữa Kỳ Dạ cũng có thể cảm giác được,thời điểm ôn nhu với cô, ánh mắt cô nhìn anh cũng khác.

Kỳ Dạ híp mắt lại, bỗng nhiên cúi người.

Bóng người bao phủ xuống, Tô Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu, một mảnh mềm mại lập tức dán lên môi.

Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng lại phát hiện chính mình thật sự không có tiền đồ.

Miệng nói không muốn, trong lòng lại rất thành thật.

Chỉ cần anh đến gần, cô liền nhịn không được theo anh trầm luân.

Trái tim dường như ngừng đập, Tô Nguyệt hơi ngửa đầu, tuỳ ý anh dây dưa, bá đạo lại triền miên, như mưa rền gió dữ, nhấn chìm cô.

Có lẽ bởi vì Tô Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp, dần dần, động tác Kỳ Dạ cũng dịu lại.

Đến khi anh rời đi, cả người Tô Nguyệt đều mềm nhũn, phải dựa Kỳ Dạ ôm cô, mới không mất mặt trượt xuống.

Hơi thở hỗn loạn, ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt không dám mở.

Nhìn Tô Nguyệt khẽ cắn cánh môi, lông mi run rẩy, bộ dáng thẹn thùng, hô hấp Kỳ Dạ càng gấp, không kìm được lăn lộn cổ họng một chút, anh thở gấp hôn nhẹ lên môi cô, nghẹn giọng , "Bảo bối, đừng bất hoà với anh được không?"

Ngữ khí ôn nhu như gió xuân thổi qua hàng liễu, cũng phất qua tim Tô Nguyệt, nhịn không được run rẩy.

Cô chậm rãi mở mắt, đối diện đôi mắt đen nhánh như trời đêm, thâm thúy như động tối có thể nuốt chửng mọi thứ.

"Kỳ Dạ......"

Tô Nguyệt bỗng nhiên nghẹn lại, đã mở miệng, câu nói kế tiếp lại không phát ra.

Cô chưa từng muốn bất hoà với anh, cô chỉ không hiểu, tại sao Kỳ Dạ lại như vậy?

Anh có vị hôn thê không phải sao?

Anh mới gặp cô mấy lần mà thôi?

Cho nên vì sao lại đối xử với cô thế này, thái độ của anh là gì, đơn thuần muốn bao dưỡng cô, hay là cũng có chút thích cô?

Nhưng lúc này, trước ánh mắt dịu dàng của Kỳ Dạ, dường như Tô Nguyệt không có sức lực cự tuyệt anh. Cũng không có dũng khí chất vấn anh.

Cô sợ hãi đáp án kia......

Bộ dáng Tô Nguyệt rối rắm hoàn toàn lọt vào mắt Kỳ Dạ,môi mỏng nhẹ nhấp, anh kiềm chế hô hấp hỗn loạn, ôm chặt cô vào lòng.

Cằm để trên đỉnh đầu cô, kìm hãm tức giận, giọng điệu vẫn trầm thấp, lại cường ngạnh, "Nếu em định nói lời anh không muốn nghe, vậy đừng nói nữa."

Dứt lời, không đợi Tô Nguyệt trả lời, Kỳ Dạ trực tiếp nhét cô vào ghế phụ, phanh một tiếng đóng cửa xe.

Động tác có chút thô lỗ, Tô Nguyệt mới vừa ổn định thân hình, Kỳ Dạ đã ngồi trên ghế điều khiển, tra khóa, khởi động xe.

"Anh......"

"Thắt dây an toàn."

Thanh âm lãnh khốc, không được xía vào.

Tô Nguyệt phồng má, anh ôn nhu đều là giả, kiên trì không được ba phút.

Nhưng Kỳ Dạ đã bắt đầu lái xe đi, khẳng định không có khả năng dừng lại, cô cũng dám làm ra chuyện như giữ chặt tay lái cùng anh đồng quy vu tận.

Nghĩ nghĩ, vì tính mạng bản thân, nên thắt dây an toàn.

Tô Nguyệt cũng không hỏi Kỳ Dạ muốn đưa cô đi đâu, dù sao mặc kệ là đi nơi nào, đều không cự tuyệt được.

Tô Nguyệt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố lập loè, vừa ấm áp vừa náo nhiệt, nhưng trái tim lại lạnh lẽo cô tịch.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ anh, nhớ Kỳ Dạ kiếp trước......

Nửa giờ sau, xe dừng lại.

Tô Nguyệt hướng mắt ra ngoài nhìn kỹ mới phát hiện, anh đưa cô đến bệnh viện?

Bệnh viện Cảnh Đức, bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất Tử thành, cơ bản mà nói, kẻ có tiền mới dám đặt chân tới.

Nhưng anh đưa cô đến đây làm gì?

Tô Nguyệt còn đang thất thần, Kỳ Dạ đã mở cửa xe đi xuống, vòng đến ghế phụ, tháo dây an toàn giúp cô, "Xuống xe."

Tô Nguyệt kinh ngạc, "Chúng ta đi vào sao?"

Kỳ Dạ nhíu mày, "Nếu không?..."

Anh cho rằng cô lại muốn cự tuyệt, đang muốn nói thêm gì đó, Tô Nguyệt bỗng nhiên tò mò hỏi, "Anh định cứ thế đi vào sao?"

Cô thực sự thắc mắc, hình như Kỳ Dạ hoàn toàn không lo lắng bị người phát hiện, cứ như vậy đĩnh đạc đi tới đi lui.

Lần này đổi lại là Kỳ Dạ sửng sốt, "Em lo lắng cho anh?"

Tô Nguyệt mím môi không nói.

Kỳ Dạ cười cười, "Ngoan, yên tâm."

Nói xong, anh đi đến phía sau mở cốp xe, lấy ra xe lăn gấp, sau đó ngồi lên.

Tô Nguyệt: "......"

Người này giả bộ tàn tật cũng không quá nghiêm túc đi.

______________________

~~ Đợt này deadline nhiều quá nên tớ không up chương đều được T.T

~~ " Em bé " sắp được 10k Vote rồi, các cậu lại thả 🌟 điiii, cán mốc 10k tớ up 2 chương liền nhéee!

~~ Sang tuần tới tớ sẽ up chương đều hơn nhaaa! Hứa sẽ không drop nàaaa^^

~~ Cảm ơn các tình yêu xinh đẹp đã ủng hộ nhiều nhiều ❤️