Editor : humi102
Ngước mắt, từ khe hở bồn hoa nhìn ra ngoài.
Lối vào hoa viên , một người đàn ông đẩy xe lăn hướng bên trong đi vào.
Ngồi trên xe lăn, một người mặc tây trang màu đen, nửa khuôn mặt tuấn dật được phản chiếu bởi ánh đèn chính trên cao, mông lung làm người khác thấy không rõ diện mạo.
Chỉ có cặp con ngươi đen nhánh sâu như biển đêm, không trăng không sao, không lạc vào chút ánh sáng nào.
Nhìn mà tim đập nhanh.
Mắt Tô Nguyệt bỗng nhiên có chút đau, cô vội vàng nhắm lại.
Thế giới của cô sau thời khắc anh xuất hiện, chỉ còn lại một loại màu sắc.
Đỏ che trời lấp đất.
Kỳ Dạ a......
Cô vĩnh viễn sẽ không quên, giây phút cuối cùng của sinh mệnh , người anh toàn là máu đem cô bảo hộ ở trong ngực.
Anh mở miệng, liền thổ ra máu, nhưng lại tựa hồ không phát hiện, chỉ nghẹn ngào trấn an cô, "Tiểu Nguyệt Lượng, đừng sợ, rất nhanh liền không có việc gì......"
Tô Nguyệt nước mắt chảy không ngừng, kỳ thật cô vốn dĩ không có khả năng sống sót được, nếu anh lúc ấy buông bỏ cô, nói không chừng còn có thể tìm được một đường sống.
Nhưng anh không bỏ ngược lại làm cô thêm một chút thương tích, xe từ đường dốc rơi xuống, thuỷ tinh từ cửa sổ xe vỡ nát đâm vào khắp người ,anh lại trước sau như một gắt gao đem cô bảo hộ trong lòng.
Cô nhìn sắc mặt anh càng ngày càng trắng, nghe hô hấp anh càng ngày càng mỏng manh , còn có máu càng ngày càng nhiều, đem mắt cô nhiễm đến đỏ bừng.
Kinh hoảng hối hận, sợ hãi bất an, các loại cảm xúc như sóng biển thổi quét mà đến.
Cô muốn sờ mặt anh, lại vô lực đến nâng không nổi tay lên.
Xe quay cuồng dừng lại, đầu của anh chôn ở bên cổ cô.
Cô nghe được thanh âm của anh nghẹn ngào đến mức tận cùng , nhẹ nhàng hỏi, "Tiểu Nguyệt Lượng, em có từng yêu anh không?"
Tô Nguyệt há miệng thở dốc, yết hầu nghẹn ngào tanh mặn nói không ra lời, thanh âm của anh cũng đã mang lên khẩn cầu, "Tiểu Nguyệt Lượng, nói yêu anh một lần thôi được không?"
"Tiểu Nguyệt Lượng, anh......"
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, đôi môi lạnh băng dán ở vành tai cô, không có hô hấp nóng rực.
Cô cảm giác thân thể đè ở trên người chậm rãi trở nên cứng đờ lạnh lẽo, nước mắt dừng lại.
Mờ mịt nhìn trần xe, trước mắt một mảnh máu đỏ, cô mở miệng, không tiếng động nỉ non, "Kỳ Dạ...... em thật yêu anh......"
Cô nói yêu anh, nhưng anh, rốt cuộc không nghe được.
Trái tim hung hăng co rút lại, như bị dây đằng quấn quanh, đau đớn từng sợi lan tràn.
Giống hệt lúc tử vong gần tiến đến ,hít thở không thông cùng tuyệt vọng.
Tô Nguyệt cắn đầu lưỡi, cảm giác được vị tanh mặn lan tràn, mới có thể đem đáy lòng đau đớn áp xuống một chút.
Âm thanh đàn cello dần điều chỉnh lại, trong một cái chớp mắt, người đàn ông trên xe lăn hướng ánh mắt lại đây.
Cách bồn hoa, Tô Nguyệt lại cảm giác anh thấy được chính mình.
Trái tim trong nháy mắt kia cơ hồ đình chỉ nhảy lên, cô ngây ngốc nhìn anh, thế nhưng như có cảm nhận anh sẽ đi về phía mình.
Bước qua hai đời thời gian, trở lại bên cạnh cô.
Cho đến khi Từ Tương Tương xinh đẹp cười duyên lại gần anh, hơi hơi cúi người cùng anh nói nói mấy câu, sau đó đi đến phía sau tiếp nhận xe lăn, tự mình đẩy anh đi vào trong hoa viên.
Tô Nguyệt mới bừng tỉnh.
Cúi đầu, đáy mắt mang theo tự giễu.
Anh lúc này, vẫn là vị hôn phu của Từ Tương Tương, anh căn bản không quen biết cô, cô suy nghĩ cái gì vậy?
Tô Nguyệt không biết chính mình là như thế nào kiên trì kéo xong đàn cello,cô vẫn luôn không ngẩng đầu, không có đi xem nghi thức đính hôn lãng mạn của bọn họ.
Trong hoa viên ồn ào ầm ĩ.
Tiếng cười cùng âm thanh chúc mừng không ngừng.
Tô Nguyệt nhắm mắt lại, lông mi đã sớm bị nước mắt làm ướt nhẹp, thanh âm quanh cô đều như nước rút đi, bên tai chỉ còn từng tiếng của anh "Tiểu Nguyệt Lượng".
Khàn khàn, thâm tình, làm cõi lòng chấn động.
Đừng lo, nam nữ chính đều không khiếm khuyết nha :)))