Editor : humi102
Mạc Hân bệnh tình đã rất nghiêm trọng,theo ý tứ của bác sĩ cần thiết mau chóng tiến hành giải phẫu thay tim, nhưng không thể dễ dàng tìm được tim thích hợp để làm cấy ghép.
Tô Nguyệt đã chuẩn bị tốt cho cuộc chiến dài, lại không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, bác sĩ đã tìm đến, nói là tìm được tim phù hợp, có thể lập tức tiến hành giải phẫu.
Tô Nguyệt ngây ngốc, trước đó mẹ cô cũng nghĩ tới phải làm giải phẫu, nhưng vẫn luôn không tìm được tim cho nên cứ thế kéo dài tới tận bây giờ, lần này như thế nào nhanh như vậy?
Nhưng bác sĩ chỉ nói là bọn họ vận khí tốt, không cần nghĩ nhiều, chuẩn bị tốt ba ngày sau giải phẫu là được.
Tô Nguyệt cảm tạ bác sĩ, mờ mịt đi ra văn phòng.
Có lẽ là bởi vì kinh hỉ tới quá đột nhiên, cô cảm thấy không thể vui mừng, càng có rất nhiều hoài nghi?
Cô nhịn không được gọi điện thoại cho Mạnh Thần , vang lên hai tiếng đã có người tiếp , "Tô Tô, làm sao vậy, có phải hay không dì có chuyện gì?"
Mạnh Thần nói chuyện thanh âm có chút suyễn, như là đang chạy bộ?
Tô Nguyệt vội nói: "Không phải, mẹ em không có gì. Chỉ là vừa rồi bác sĩ nói đã tìm được tim có thể tiến hành giải phẫu."
Mạnh Thần bên kia an tĩnh hai giây, hưng phấn lên, "Thật sự? Đó là chuyện tốt a, dì hiện tại thế nào, đã tỉnh chưa, anh đang muốn đến thăm dì."
Tô Nguyệt nghe lời nói cùng ngữ khí liền biết, chuyện này cùng Mạnh Thần không quan hệ.
Cô đã chạy tới trước cửa phòng bệnh , mắt nhìn Mạc Hân đã đứng dậy đang ăn cơm, xoay người dựa vào ven tường nhỏ giọng nói: "Người còn đang ngủ, thân thể mẹ em rất tốt, bác sĩ để nói người cần nghỉ ngơi nhiều. Anh hôm nay không phải đi học sao, không cần đến đây đâu."
Lần này Mạnh Thần bên kia an tĩnh rất lâu, lúc Tô Nguyệt cho rằng anh ta đã cúp điện thoại, thanh âm ở đầu bên kia vang lên, bởi vì tai có vấn đề, cô nghe được rất thấp , "Nga, vậy làm sao bây giờ , anh đã tới rồi......"
Tô Nguyệt cả kinh quay đầu, Mạnh Thần đứng ở bên người cô, dù vội vẫn ung dung nhìn cô.
Một bàn tay cầm điện thoại, một bàn tay để ở túi quần, cứ như vậy đứng, khuôn mặt thanh nhã, thân hình gầy ốm lại cao thẳng.
Tô Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, "Anh, anh đã tới như thế nào không nói sớm......"
Mạnh Thần yên lặng nhìn cô không nói lời nào, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái.
Tô Nguyệt xấu hổ kéo kéo khóe môi, gãi gãi tóc, nói dối bị vạch trần tại trận, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Thời điểm cô muốn cho anh ta đi vào phòng bệnh, Mạnh Thần bỗng nhiên bước lên trước một bước, càng thêm tới gần, "Tô Tô......"
Tô Nguyệt cả kinh, theo bản năng lui về phía sau.
Mạnh Thần thân hình dừng lại, nhìn cô giống như con thỏ bị chấn kinh, đáy mắt nổi lên một tầng tự giễu, "Sợ anh như vậy sao?"
Tô Nguyệt cúi đầu, không nói lời nào.
Độ cung khoé môi Mạnh Thần càng chua xót, Tô Nguyệt cắn môi, cảm xúc thực phức tạp.
Cô từ sơ trung đã nhận thức Mạnh Thần, ngày đầu tiên khai giảng, Mạnh Thần trở thành nhân vật phong vân trong trường học.
Nhuộm tóc, hút thuốc, uống rượu ,đánh nhau, đối với người trướng mắt trước nay đều là dùng nắm đấm nói chuyện, giống cái tên côn đồ.
Nhưng anh ta lớn lên rất tuấn tú, ở tuổi kia, nam sinh vừa soái vừa hư như vậy dễ dàng hấp dẫn nữ sinh chú ý nhất, cơ hồ là đối tượng nữ sinh toàn trường si mê.
Nhưng cũng từ ngày khai giảng đó anh ta liền theo đuổi cô, còn nói với người toàn trường, cô là người của anh ta, ai cũng không được trêu chọc!
Ngay từ đầu Tô Nguyệt kỳ thật là rất chán ghét Mạnh Thần, tổng cảm thấy anh ta ỷ vào chính mình có tiền làm xằng làm bậy.
Nhưng Tô Nguyệt lại không thể không thừa nhận, bởi vì có Mạnh Thần , sinh hoạt của cô bớt nhiều phiền toái.
Cô từ nhỏ đến lớn lên đều xinh đẹp, khi tiểu học cũng thường xuyên có bạn học nam đối cô đùa dai, cũng sẽ có nữ sinh gai mắt khi dễ cô.
Tô Nguyệt tính tình mềm, bị người khi dễ cũng chỉ biết khóc.
Sơ trung có Mạnh Thần tồn tại, không có nam sinh nào dám quấy rầy cô. Nữ sinh tuy rằng cũng ghen ghét cô, lại e ngại Mạnh Thần không dám đối cô làm cái gì.
Mà Mạnh Thần nhìn như tên lưu manh, nhưng từ trước đến nay đều rất tôn trọng cô, thậm chí còn có thể nói thật cẩn thận.
Chỉ cần chuyện cô không muốn,anh ta vĩnh viễn sẽ không cưỡng bách cô, thậm chí chỉ cần cô nhăn mày, liền sẽ tự động cùng cô bảo trì khoảng cách.
Biết cô không thích người nhuộm tóc, anh ta liền đem đầu tóc nhuộm đen trở lại.
Biết cô không thích kẻ hút thuốc uống rượu, anh ta liền bỏ thuốc kiêng rượu.
Biết cô không thích anh ta tùy ý động nắm đấm, anh ta liền nghiêm túc cầm lấy sách vở làm người có văn hoá.
Ngay cả Mạc Hân có đôi khi cũng sẽ nói giỡn ,tiểu tử Mạnh Thần là thật sự thích cô.
Người bạn tốt nhất Mạt Mạt cũng nói, Tô Nguyệt là người vô tâm, một chút cũng không biết cảm động.
Kiếp trước, khi cô bị mọi người nhạo báng,khi tất cả mọi người không tin nàng, chỉ có anh ta tin tưởng cô.
Mạnh Thần đem những người đó đánh đến vỡ đầu chảy máu, cũng làm cho chính mình bị thương.
Lúc ở bệnh viện băng bó miệng vết thương , anh ta ôm cô khóc như đứa trẻ.
Mạnh Thần nói vị trí bên người anh ta vĩnh viễn để lại cho cô, chỉ cần cô nguyện ý, anh ta cũng có thể bảo hộ cô.
Chỉ là khi đó Tô Nguyệt sợ mang đến cho Mạnh Thần phiền toái, cự tuyệt anh ta.
Anh ta có chút tuyệt vọng, lại không rời đi cô.
Sau đó Mạnh Thần cũng thường xuyên trợ giúp cô, ở thời điểm cô khổ sở nhất , trừ bỏ Kỳ Dạ, bên người cô cũng chỉ có anh ta.
Hiện tại nghĩ lại chút, Tô Nguyệt cũng cảm thấy cảm động.
Nhưng cảm động không phải yêu, tim chỉ có một, tim cô, đã cho Kỳ Dạ.
Kiếp trước, cô đã chậm trễ Mạnh Thần, lúc này đây, cô không muốn nhìn anh ta cố chấp như vậy.
Tô Nguyệt trầm mặc không nói, mà cô trầm mặc đối Mạnh Thần cũng là loại tra tấn.
Anh ta mười bốn tuổi đã nhận thức Tô Nguyệt, nhìn thấy cô ánh mắt đầu tiên, anh ta liền tưởng, cô gái này là quà tặng thượng đế ban cho.
Chẳng sợ Tô Nguyệt chưa bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt, cũng không muốn lùi bước.
Toàn thế giới đều biết anh ta thích Tô Nguyệt, Tô Nguyệt cũng biết.
Mạnh Thần tay đặt ở túi quần chặt chẽ nắm lại, trong cổ họng lăn lộn vài cái, bỗng nhiên mở miệng, ôn nhu rồi lại khắc chế, "Tô Tô, thật sự không thể cho anh một cơ hội sao?"
Tô Nguyệt trái tim hơi hơi co rụt lại, có chút ê ẩm trướng trướng cảm giác.
Mạnh Thần đối với cô mà nói, là đặc thù, đoạn thanh xuân niên thiếu kia , là anh ta bồi cô một đường đi qua, đoạn hắc ám khiến cô ngày ngày tuyệt vọng kia, là anh ta cho cô tín nhiệm chống đỡ.
Cũng chính vì thế, cô mới càng thêm không thể lợi dụng anh ta, cô không muốn khinh nhờn phân thuần túy cảm tình kia.
Tô Nguyệt cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Mạnh Thần , nhẹ nhàng lắc đầu, "Em đã thích người khác...... Cho nên, thực xin lỗi......"
Cô nhìn anh ta ánh mắt nghiêm túc mà lại chân thành, cặp mắt kia vẫn giống như ngôi sao, có thể làm người ở trong đêm đen cũng thấy sáng tỏ.
Nhưng Mạnh Thần tâm lại trầm như đáy biển đen tối, anh ta nhìn cô, hồi lâu, nhắm mắt tự giễu cười, "Tô Tô, em thật tàn nhẫn......"
Thổ lộ gì đó, anh ta đã làm vô số lần, mỗi một lần bị cự tuyệt anh ta đều cảm thấy không sao.
Nhưng lúc này đây Mạnh Thần cảm thấy, Tô Nguyệt là thật sự phải rời khỏi anh ta.