Chương 24: gọi là " người câm nhỏ " được không ?

Editor : humi102

Đôi mắt cô rất sáng ngời, thanh triệt như là một mặt Kính Hồ, bình tĩnh đối diện, làm cho người khác cảm giác không được tự nhiên.

Đôi tình nhân sắc mặt càng thêm khó coi, cô gái kéo chàng trai, "Chúng ta đi, đừng để ý người bệnh tâm thần này. Còn lại đây nói lý, thật cho rằng mình là hoa sen trắng thuần khiết không rảnh rỗi sao."

Chàng trai thần sắc xấu hổ , bị cô gái lôi kéo xoay người, không nghĩ tới Tô Nguyệt thế nhưng một phen túm lấy cánh tay, bướng bỉnh yêu cầu , "Cô còn chưa xin lỗi."

Cô gái xoay người đẩy cô ra, "Cô có phải hay không thật sự có bệnh , có bệnh thì uống thuốc, ở nơi này phát điên cái gì!"

Tô Nguyệt chân có thương tích, bị cô ta đẩy như vậy liền không đứng vững, lại lần nữa té ngã trên mặt đất.

Đau đớn khiến cô nhăn chặt mày, nhắm mắt lại, nhất thời không đứng dậy được.

Cô gái nhìn Tô Nguyệt chật vật ngã ngồi trên mặt đất cười lạnh, "Khó trách đàn ông không cần cô, cô vẫn là đi về đứng trước gương nhìn tính tình chính mình đi. Thật là đen đủi, sớm biết thế này tối hôm nay không ra cửa,đỡ chọc phải kẻ tâm thần."

Cô ta nói xong, cùng bạn trai vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào lần nữa xoay người rời đi, ở thời khắc xoay người đó liền sững lại.

Phía trước bọn họ không biết lúc nào đứng một người đàn ông, mặc quần thể thao cùng áo hoodie màu đen, đôi tay để trong túi quần, thân hình đĩnh bạt.

Người đàn ông vừa lúc đứng ngược sáng , hoàn toàn không thấy rõ mặt , nhưng cố tình làm người ta cảm giác được áp bách sâu đậm.

Anh mở miệng, thanh âm này so với bóng đêm còn muốn lạnh hơn, "Không nghe được cô ấy nói sao, xin lỗi."

Lúc nói chuyện, anh đã đi tới gần đôi tình nhân kia, cũng làm họ thấy rõ gương mặt lạnh lùng.

Đó là một khuôn mặt rất anh tuấn, mũi cao mắt sâu, mặt mày thâm trầm.

Nhưng nét tuấn mỹ trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ có hàn khí dày đặc, làm người ta có thể rõ ràng cảm giác được anh có bao nhiêu nguy hiểm.

Đây là một người đàn ông cường thế không thể tuỳ ý trêu chọc.

Sắc mặt đôi tình nhân càng biến, cuối cùng vẫn không dám tiếp tục giằng co, không tình nguyện hướng Tô Nguyệt nói thực xin lỗi sau đó bước nhanh rời đi.

Cho đến đi bọn họ chạy trốn không thấy bóng dáng, anh mới đi đến chỗ Tô Nguyệt.

"Tô Nguyệt, em thật đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt, bằng cách nào có thể làm cho chính mình chật vật như vậy?"

Anh nói gần như là chất vấn , cặp mắt đen như mực kia mang theo một chút tìm kiếm.

Từ khi anh bắt đầu xuất hiện, Tô Nguyệt liền hoàn toàn cứng lại rồi.

Anh như thế nào sẽ đến, anh như thế nào biết cô ở chỗ này?

Cô thậm chí đã không rảnh lo đôi nam nữ kia có xin lỗi hay không, không biết bọn họ rời đi khi nào.

Trong mắt cùng tâm trí cô, chỉ có người đàn ông đang đi về phía mình.

Bóng đêm mông lung, dáng người anh thon dài, như tùng trúc đứng trước mặt cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ cũng bao trùm ánh sáng mờ ảo , giống như cảnh trong mơ, quá không chân thật.

Trái tim đình chỉ nhảy lên, nỗi tuyệt vọng lúc gần tử vong hít thở không thông thổi quét đến.

"Tiểu Nguyệt Lượng, anh......"

Thanh âm của anh theo gió ban đêm bay xa, thổi qua muôn ngàn núi sông, lại lần nữa hạ xuống bên tai cô.

Đáy mắt Tô Nguyệt mang nỗi đau mê man, cổ họng nghẹn muốn chết, một chữ cũng nói không nên lời.

Lại là bộ dáng ngây dại vụng về kia, thời điểm bắt người khác phải xin lỗi, không phải là hùng hổ cái gì cũng không sợ mà?

Anh lớn lên doạ người lắm sao , khiến cô vừa nhìn thấy là bị dọa ngốc?

Kỳ Dạ ngồi xổm xuống trước người cô, ấn đường nhíu lại, "Em về sau sửa tên đi."

Anh cúi thấp, nhìn Tô Nguyệt bộ dáng ngây ngốc nói tiếp, " Gọi là " người câm nhỏ " được không?"