Editor : humi102
Thời điểm cô cần người quan tâm cùng chiếu cố nhất, Tô Thành làm ba cô,lại mang đến cho cô hai lần tổn thương.
Người như vậy, cô còn hy vọng xa vời cái gì nữa?
Lỗ tai bên phải vẫn đang kêu vù vù, cả người Tô Nguyệt cũng có chút hoảng hốt.
Đêm mùa xuân rất lạnh, cô vẫn đang mặc chiếc váy dài đơn vai từ lúc trưa, gió thổi qua, lạnh đến phát run.
Mái tóc buông xoã đã rất loạn càng thêm rối tung, Tô Nguyệt ôm cánh tay, tựa hồ làm như vậy có thể ấm áp vài phần.
Di động đã vang lên hồi chuông thứ mười, nghĩ đều là Tô Thành gọi tới, cô không quan tâm, để vang tuỳ ý.
Đi ra khỏi Lý Đại, lại nhất thời thấy có chút mờ mịt.
Cô nên trở về bệnh viện, nhưng không biết nói chuyện với mẹ thế nào, mẹ nhìn thấy vết thương trên mặt cô có thể lại lần nữa bị kí©h thí©ɧ đến.
Chưa đến 10 giờ, trên đường xe đi lại không nhiều, có chiếc ngẫu nhiên từ bên người cô chạy vọt qua, đèn xe lóa mắt.
Cô nhắm mắt, lỗ tai cứ là âm thanh vù vù không ngừng, lại một chiếc xe sượt qua bên cạnh , cô thiếu chút nữa đã bị đυ.ng vào.
Tô Nguyệt cuống quít lui về phía sau vài bước, cổ chân uốn éo té ngã trên mặt đất.
Tài xế từ cửa sổ xe nhô đầu ra, nhìn khuôn mặt trắng bạch của Tô Nguyệt chửi ầm lên, "Mẹ nó, hơn nửa đêm trang điểm cái quỷ gì vậy, có bệnh à! Muốn chết thì tránh xa ra, đừng đem đến cho lão tử đen đủi!"
Tô Nguyệt chống đôi tay không nói gì, cô lẳng lặng nhìn hắn, kỳ thật căn bản không nghe rõ hắn ta rốt cuộc nói cái gì.
Âm thanh lỗ tai vù vù hình như so với vừa rồi càng lớn hơn....
Tài xế lại mắng hai câu rồi lái xe đi , thậm chí không hỏi một chút cô có bị đυ.ng vào hay không.
Cổ chân tựa hồ bị thương, lòng bàn tay cũng bị ma sát ra vết trầy, nhưng cô hình như không thấy đau.
Tô Nguyệt cúi đầu, thế giới chỉ có một mảnh âm thanh vù vù, rồi lại...... An tĩnh đáng sợ.
Thật giống như chỉ còn lại có một mình cô.
Tô Nguyệt ngẩng đầu, bóng đêm mênh mang, không có ngôi sao, cũng không có ánh trăng.
Rất giống đôi mắt người kia.
Đen nhánh, thâm tịch, nhìn không tới đáy, vọng không đến bờ.
Kỳ Dạ......
Tô Nguyệt lông mi hơi hơi rung động, những đau đớn chết lặng đó đột nhiên bị đánh thức, giống như gió đêm, thổi đến quanh thân phát đau.
Cô bỗng nhiên rất muốn rất muốn anh, muốn gặp anh, hoặc là nghe được thanh âm của anh.
Tô Nguyệt ngồi dưới đất, run tay lấy ra di động, rất tự nhiên nhấn một chuỗi dãy số.
Số điện thoại của anh, cô đã sớm ghi tạc sâu vào linh hồn, căn bản không cần nghĩ.
"Ai đó?"
Không đến ba tiếng chuông điện thoại đã được thông qua, thanh âm người đàn ông xuyên thấu qua microphone dán ở bên tai cô.
Giống như anh dựa vào cô nói chuyện bên tai , cô cảm thấy chính mình thậm chí có thể cảm giác được hô hấp khi anh nói, nóng rực , làm trái tim lạnh băng của cô cũng ấm lên vài phần.
Nước mắt từ hốc mắt khô khốc bừng lên, Tô Nguyệt bả vai run rẩy, cắn chặt môi không cho chính mình khóc ra thành tiếng.
Cô rất muốn anh.
Trước kia lúc cô khó chịu,anh đều ở bên cô.
Chẳng sợ cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt, có đôi khi quá mức áp lực, thậm chí sẽ cuồng loạn đuổi anh đi.
Sống lại một lần, cô mới biết được chính mình rốt cuộc sai đến mức có bao nhiêu thái quá.
Cô bị tổn thương, vẫn luôn là chỉ biết đến chính mình.
Môi cơ hồ bị cắn đến chảy máu, cô trước sau đều không nói ra tiếng.
Đầu kia điện thoại cũng lâm vào trầm mặc, tựa hồ chỉ là vài giây, cũng tựa hồ đã qua thật lâu.
Thời điểm Tô Nguyệt cho rằng anh coi như cuộc điện thoại quấy rầy trực tiếp tắt đi, Kỳ Dạ bỗng nhiên mở miệng, "Tô Nguyệt."
Anh cứ như vậy gọi ra tên cô, trầm thấp, lại rất chắc chắn.
Âm sắc anh có vài phần mỏng lạnh,trong bóng đêm an tĩnh, dừng ở bên tai cô, cố tình lưu luyến làm tim phát run.
Editor : - Chợt nhận ra , hơn 20 chương rồi mà tình tiết trong truyện còn chưa hết 1 ngày nữa T.T ...- Tác giả chia chương ngắn quá, nên từ giờ tớ sẽ up liền vài chương một lúc để các cậu đọc không bị ngắt mạch hoặc tụt mood nhaaaa. - Vẫn đang cầu vote ⭐️
nà ❤️
!