Editor : humi102
Nói xong, cô không hề quản Tô Thành cùng Từng Lê sắc mặt có bao nhiêu khó coi, xoay người muốn đi.
Tô Thành vẫn còn thất thần, Từng Lê lại bỗng nhiên chạy tiến lên giữ chặt Tô Nguyệt, " Cậu không được đi, nói rõ ràng, cậu muốn làm cái gì?"
Cô ta cảm thấy Tô Nguyệt khẳng định là muốn làm cái gì, cũng mặc kệ là cái gì cô ta đều không thể để Tô Nguyệt làm.
Nếu hiện tại bị người khác biết quan hệ của cô ta cùng Tô Thành, đời này liền bị huỷ hoại.
"Làm cái gì?"
Tô Nguyệt một phen hất cô ta ra, "Tôi muốn làm cái gì cô không phải hẳn là rất rõ ràng sao, nếu chính cô đã không biết xấu hổ, tôi đây tất nhiên muốn thỏa mãn cô. Vậy được, tôi đưa các người lên hot search , làm người người cả nước nhìn xem các người có một bộ mặt xấu xí thế nào!"
"Cậu dám! Ông ấy là ba của cậu, cậu sao có thể làm như vậy?"
Từng Lê tức muốn hộc máu, Tô Nguyệt lại chỉ nhìn cô ta cười lạnh.
Từng Lê hoảng hốt thất thố, chỉ có thể tìm Tô Thành, "Giáo viên, người nói một câu đi, người cứ trơ mắt nhìn cậu ta đi ra ngoài nói hươu nói vượn sao?"
Chuyện này bị lộ ra ngoài, Tô Thành sẽ càng thảm hại hơn so với cô ta, cô ta cũng không tin Tô Thành sẽ không ngăn cản.
Tô Thành hoàn hồn, đang muốn cùng Tô Nguyệt nói chuyện, có người đi tới.
"Đây không phải Nguyệt Nguyệt sao, tới thăm ba à."
Người đàn ông đi đến đây là đồng nghiệp Tô Thành, cũng ở ký túc xá này đã lâu, gặp qua Tô Nguyệt rất nhiều lần.
Tô Nguyệt cúi đầu " Dạ " một tiếng, nói câu "Con đi đây" liền vội vàng rời đi.
Lúc này Từng Lê va Tô Thành đều không tiện ngăn cản Tô Nguyệt, Từng Lê cắn chặt răng, đôi mắt phẫn hận.
Người đàn ông nhìn bóng dáng Tô Nguyệt, lại nhìn về phía Tô Thành, "Làm sao vậy đây là, con gái cáu kỉnh?"
Tô Thành xấu hổ cười, "Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, để ông chê cười rồi."
"Tôi thấy Nguyệt Nguyệt ngày thường rất hiểu chuyện, nhưng mà cô gái tuổi này thường nhiều tâm sự , lão Tô à, không phải tôi trách ông, ông cũng đừng một lòng tập trung hết vào dạy học với nghiên cứu , có thời gian vẫn nên quan tâm Nguyệt Nguyệt nhiều hơn , rốt cuộc con bé mới là con gái của ông mà."
Người đàn ông nhìn Từng Lê bên cạnh Tô Thành , hiển nhiên là có chút hiểu lầm, cho rằng Tô Thành chiếu cố học sinh mà không quan tâm con gái.
Tô Thành không có biện pháp giải thích, chỉ có thể phụ họa trả lời, "Tôi biết......"
Tô Nguyệt bước nhanh đi xa, không quản mấy người phía sau nói chuyện gì.
Hôm nay cô tới đây vốn là muốn hỏi Tô Thành một chút, hỏi ông ta trong lòng rốt cuộc có mẹ cô hay không, có gia đình này hay không?
Nếu ông ta thật sự là thích người khác, cô cũng hy vọng ông ta cùng học sinh kia hiện tại không cần lại đi kí©h thí©ɧ mẹ cô, chờ sau khi người làm phẫu thuật cấy ghép tim xong hãy nói.
Cô thật sự không muốn mẹ lại chịu kí©h thí©ɧ, muốn đem thương tổn giảm đến thấp nhất.
Nhưng một bàn tay của Tô Thành, làm tâm cô lạnh hoàn toàn.
Tô Nguyệt chưa nghĩ đến muốn nói lý lẽ với ông ta, cô biết rõ ông ta là dạng người gì......
Kiếp trước, sau khi mẹ cô qua đời chỉ quá nửa năm Tô Thành liền tái hôn, đối tượng cũng không phải nữ học sinh kia, mà là một giáo viên nữ trong trường.
Nhưng mới vừa kết hôn không đến một tháng, nữ học sinh kia cũng bị phát hiện mang thai, người nhà liền nháo tới trường học.
Chuyện này lúc đó loạn đến ồn ào huyên náo, Tô Nguyệt cũng bị kéo lên hot search, nói là " thượng bất chính hạ tắc loạn " (*), cả ba cùng con gái đều giống nhau không biết xấu hổ.
( * thượng bất chính hạ tắc loạn : Người có vai vế là trụ cột trong một gia đình mà ăn ở không chính trực hoặc phẩm chất đạo đức hư hỏng thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cháu )Một người là giáo viên không có tôn nghiêm làm sinh viên lớn bụng, một người là tiểu tam vọng tưởng gả vào hào môn.
Dư luận thì không có tâm, một đoạn thời gian kia, Tô Nguyệt thậm chí không dám ra cửa.
Sự việc của Tô Thành đối với Tô Nguyệt mà nói, là cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn áp cô suy sụp.