Editor : humi102
Nhưng mà cô ta lại đảo mắt sinh ra vài phần khoái ý, mặt mình vẫn còn đau đây, xứng đáng!
Tô Thành cũng ngây ngẩn cả người, ông ta chỉ muốn ngăn cản Tô Nguyệt nói tiếp, chứ không muốn đánh cô.
Ông ta chần chờ đi đến kéo tay Tô Nguyệt , "Nguyệt Nguyệt......"
"Đừng chạm vào tôi!"
Tô Nguyệt đẩy tay ra, lộ ra nửa khuôn mặt đã sưng đỏ, nhưng thần sắc của cô lại bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Tô Thành hoảng hốt.
Lỗ tai bên phải vẫn còn âm thanh vù vù, cô nuốt nuốt nước miếng, còn có cả vị tanh mặn.
Chỉ là Tô Nguyệt không biểu hiện ra ngoài, cô đột nhiên hỏi , "Ông có biết, mẹ tôi phải nhập viện hay không?"
Tô Thành nhíu mày, Mạc Hân vào viện?
"Khi nào, sao lại thế này?"
"Nhìn xem, ông cái gì cũng không biết."
Tô Nguyệt nhếch môi , cười đến vết thương trên mặt có chút đau.
Cô cố nhịn đau đớn, ngữ khí cũng trầm xuống, "Nếu mối quan hệ của ông cùng mẹ tôi đã như vậy, tại sao không ly hôn đi?"
Kỳ thật từ sau khi sinh Tô Nguyệt, Tô Thành về nhà ít đến đáng thương, phần lớn thời gian đều ở ký túc trường học dành cho giáo viên.
Khi còn nhỏ Tô Nguyệt hỏi Mạc Hân vì sao ba không thể về nhà mỗi ngày, Mạc Hân nói với cô, bởi vì ba công tác bận quá.
Trưởng thành cô mới biết, bận rộn chỉ là lấy cớ.
Bởi vì lý do thân thể , Mạc Hân rất khó cùng Tô Thành sinh hoạt vợ chồng bình thường, hôn nhân của bọn họ đã sớm tồn tại trên danh nghĩa. Tô Nguyệt có thể lý giải Tô Thành, ông ta là người đàn ông bình thường , khẳng định sẽ có nhu cầu.
Nhưng cô lại không thể lý giải là tại sao không ly hôn để cùng người khác thoải mái ở bên nhau, mà thậm chí còn cùng học sinh lén lút..., khiến mẹ cô giận đến mức phải nhập viện ông ta cũng không biết.
Nguyên bản có rất nhiều đường đi, ông tạ lại cố tình đi con đường khiến người khác ghê tởm kia.
Tô Thành cổ họng lăn lộn, thanh âm có vài phần gian nan, "Nguyệt Nguyệt, ta cho rằng con hẳn là hiểu, ba đều là vì con......"
"Nói dối!"
Tô Nguyệt ngắt lời ông ta, lại lần nữa nâng giọng, cảm xúc bởi vì cái tát kia mà bình tĩnh xuống cũng một lần nữa kích động lên, "Cái gì vì tôi, Tô Thành, ông đừng nghĩ bản thân quá vĩ đại. Nói cho cùng, ông chỉ là không muốn người khác cảm thấy ông vứt bỏ vợ con, kỳ thật trong lòng ông từ trước đến nay đều chỉ biết đến một mình ông. Tôi hay mẹ thế nào cũng được, chúng tôi đối với ông mà nói chỉ là công cụ thanh danh thôi."
"Người khác đều nói, giáo viên Tô Thành đức cao vọng trọng giữ mình trong sạch, vợ bị bệnh nhiều năm cũng không rời không bỏ, nào là tình nghĩa sâu nặng, là trọng tình trọng nghĩa . Lúc ông nghe được mấy lời nói này liền rất đắc ý phải không? Nhưng ông biết không, ông có được danh tiếng đạo đức tốt đó, đều là mẹ tôi dùng thống khổ cùng ủy khuất của chính mình đổi lấy. Còn ông thì sao, ông biết rõ ràng thân thể bà không tốt, không những không đau lòng,không quan tâm bà, ông còn để người phụ nữ khác khi dễ bà, tức giận đến mức phải nhập viện. Tô Thành, ông không có lương tâm,ông lòng lang dạ sói, ông làm tôi ghê tởm!"
Nói xong lời cuối cùng, Tô Nguyệt cũng có chút cuồng loạn, giống như phải nói ra như vậy , mới có thể giảm bớt vài phần đau đớn trong lòng.
Tô Thành mấy năm nay ở trường học rất được trọng dụng, không ngừng thăng chức, thanh danh ông ta tự nhiên có được là không thoát được liên quan với mẹ cô.
Tô Nguyệt cảm thấy châm chọc, có cả phẫn nộ khi bị người khác lợi dụng, phản bội.
Sắc mặt Tô Thành càng thêm trắng bạch, là biểu hiện khó chịu do bị chọc thủng tâm sự, lúc này đây ông ta không phản bác.
Tô Nguyệt nhìn chằm chằm ông ta, lại nhìn Từng Lê trốn ở sau lưng, "Các người cái gì cũng muốn, thậm chí vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Trên thế giới này làm gì có việc nào dễ dàng như vậy, tôi hiện tại nói cho các người, không có khả năng! Mỗi người đều phải chịu trách nghiệm vì việc mình làm, các người cũng thế!"
~~
Nguyệt tỉ tỉ đặc biệt nói nhiều khiến em edit mệt quá ~~ Nhưng mà mắng lão Tô hay lắm chị 👏
.