Editor : humi102
Ngay cả Từ Tương Tương cũng phải thừa nhận, Tô Nguyệt đích xác vốn có khả năng làm đàn ông trầm mê kinh diễm.
Hiện tại là tiểu công chúa tinh xảo, nếu lớn hơn hai ba tuổi, hoàn toàn nẩy nở mà nói......
Từ Tương Tương ngón tay hơi hơi cuộn tròn, ghen ghét giống như độc dược dưới đáy lòng lan tràn mở ra.
Tô Nguyệt là học muội của cô ta ở trường học viện nghệ thuật và âm nhạc, năng lực chuyên nghiệp rất tốt, lớn lên lại đặc biệt xinh đẹp.
Từ lúc Tô Nguyệt tiến vào trường học, liền khiến danh hoa hậu giảng đường của cô ta bị bãi bỏ xuống.
Cô ta mặt ngoài thoạt nhìn rộng lượng không để ý, nhưng thực tế bên trong, Tô Nguyệt tồn tại làm cô ta thật không thoải mái.
Thậm chí còn ẩn ẩn có loại dự cảm, Tô Nguyệt sẽ là mối uy hϊếp đến mình.
Tuy rằng loại dự cảm này có chút buồn cười, bởi vì Tô Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, gia cảnh lại không đáng để so sánh với cô ta.
Nhưng lại nói không nên lời là vì cái gì, dù sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Nguyệt, loại cảm giác này chưa từng biến mất , thậm chí càng ngày càng đậm hơn.
Từ Tương Tương trong lòng ghen ghét, trên mặt lại không thể hiện ra một chút.
Cô ta vẫn như cũ mang theo ý cười ôn hào, hơi hơi cúi người từ trong gương nhìn Tô Nguyệt, vui đùa nói: "Nguyệt Nguyệt hôm nay cũng thật xinh đẹp, chờ lát nữa những người đàn ông kia nhìn thấy em, sợ là đi đứng không vững nữa."
Tay cô ta để trên vai Tô Nguyệt , ngón tay hơi hơi dùng sức, liều mạng áp xuống như muốn đem gương mặt đẹp như hoa kia nảy ra xúc động, trên mặt cười nhưng thật ra mang í vị sâu xa.
Tô Nguyệt an tĩnh cùng cô gái trong gương đối diện, trước kia bản thân cô cũng không nhìn thấu được đáy mắt ghen ghét của cô ta, nhưng hiện tại, cô rất rõ ràng, nụ cười đó mang theo độc.
Nếu không chú ý, liền sẽ làm người vạn kiếp bất phục.
Tô Nguyệt biết, Từ Tương Tương là cô gái rất lợi hại, cô nếu cường ngạnh đối nghịch với cô ta, sẽ không lấy được ích lợi gì.
Cho nên, cô chỉ cong cong khóe môi, vẻ mặt ngượng ngùng cười, "Học tỷ quá khen."
Nụ này cười đối với Từ Tương Tương thật chói mắt, cô ta buông bả vai Tô Nguyệt đứng thẳng thân, xoay người đi đến uống nước , " Em hiện tại đã đỡ sốt, nhưng vẫn là uống nhiều nước chút mới tốt."
Cô ta lúc nói chuyện, đã lấy một ly nước ấm, xoay người trở về đưa cho Tô Nguyệt.
Mặt mày nhu hòa, không chút nào che dấu mang theo quan tâm.
Tô Nguyệt rũ mắt nhìn ly nước trắng kia, không nhận lấy, "Cảm ơn học tỷ, chỉ là em vừa mới thoa son môi."
Cô thanh âm nhỏ bé yếu ớt, mang theo chút khàn khàn khô khốc do bị ốm.
Từ Tương Tương cười nói: "Không sao, chuyên viên trang điểm còn ở đây, giúp em chỉnh lại một chút là được rồi. Em nghe một chút giọng nói mình khàn như vậy, chị nhờ em lại đây hỗ trợ, tất nhiên muốn chiếu cố em thật tốt."
Tô Nguyệt lúc này mới chậm rì rì tiếp nhận ly nước kia, tay cầm lực đạo không chịu theo khống chế, khớp xương nổi lên trắng không bình thường.
Cô rất rõ ràng, nếu cô uống ly nước này sẽ phát sinh cái gì.
Từ ngày đầu tiên cô tiến vào trường học chính là Từ Tương Tương làm quen cô, sau đó cũng thường xuyên giúp đỡ, rồi chuyên nghiệp hướng dẫn chỉ điểm cho cô.
Tô Nguyệt đối với Từ Tương Tương kỳ thật vẫn luôn rất cảm kích, cho nên Từ Tương Tương nói muốn mời cô đến lễ đính hôn của cô ta làm khách quý biểu diễn, Tô Nguyệt lập tức liền đáp ứng.
Hiện tại nghĩ đến, thật là châm chọc.
Kiếp trước cô uống ly nước này, biểu diễn xong liền bắt đầu khó chịu, cả người mơ mơ màng màng.
Từ Tương Tương đưa cô vào phòng nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, nằm bên cạnh cô là một người đàn ông.
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận sao lại thế này, Từ Tương Tương đã mang theo người đẩy cửa tiến vào, bắt gian trên giường.
Tô Nguyệt khi đó còn không biết sự tình vì sao phát triển trở thành như vậy, cô vừa bất lực vừa mờ mịt.
Chuyện này thực nhanh liền truyền khắp toàn bộ trường nghệ thuật, chỉ hơn nửa ngày, cô trong mắt bạn học liền biến thành kẻ câu dẫn vị hôn phu người khác, là tiểu tam mơ tương gả vào hào môn.