Anh ta bộ dáng khó chịu khiến Tô Nguyệt cũng khó xử, "Em......"
"Tô Tô, anh biết em hôm nay tâm tình không tốt."
Tô Nguyệt mới vừa mở miệng, Mạnh Thần liền đánh gãy, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, "Em đừng lo lắng, mẹ em khẳng định sẽ không có việc gì. Vấn đề thay tim cũng đừng gấp, anh sẽ nhờ ba hỗ trợ tìm, bảo đảm có thể cho dì mau chóng làm phẫu thuật."
"Mạnh Thần......"
"Được rồi, em chăm sóc dì đi, anh còn có chút việc đi trước. Có chuyện gì em gọi điện thoại cho anh, đừng tự mình chịu đựng, biết không?"
Hoàn toàn không cho Tô Nguyệt cơ hội nói chuyện , Mạnh Thần nói xong liền xoay người đi.
Như là thật sự rất sốt ruột, lại như là đang trốn tránh.
Tô Nguyệt nhìn bóng dáng kia, cắn nhẹ môi, rốt cuộc vẫn không gọi anh ta lại nói thêm gì nữa.
Cô cùng Mạnh Thần từ sơ trung (*) bắt đầu quen biết, không nói nhiều năm cảm tình cùng ràng buộc, chỉ nói kiếp trước anh ta vẫn luôn trợ giúp cô, cô cũng không muốn nói lời tổn thương.
( * sơ trung : trường THCS = cấp 2 )Cô biết, anh ta rất thông minh, là hiểu rõ ý tứ của cô.
Tô Nguyệt thở dài, một lần nữa ngồi xuống mép giường.
Cô kỳ thật không quá rõ ràng, vì sao sự việc mẹ vào viện lại xảy ra trước ?
Kiếp trước, rõ ràng là ba ngày sau khi cô xảy ra chuyện , mẹ mới vào bệnh viện.
Trái tim Mạc Hân vẫn luôn không tốt lắm, lúc mang thai cô mới phát hiện, năm đó cũng là liều chết mới dám sinh Tô Nguyệt ra.
Lần này nhập viện,bởi vì ba của Tô Nguyệt là Tô Thành nɠɵạı ŧìиɧ, đối tượng thế nhưng lại là học sinh của ông ta.
Thời điểm Mạc Hân gọi điện thoại cho Tô Thành là nữ học sinh kia tiếp, nói chút lời không dễ nghe , Mạc Hân quá tức giận nên bệnh tim phát tác.
Tuy rằng đã kịp thời cấp cứu, nhưng bác sĩ nói tình huống của bà đã rất nghiêm trọng, nếu điều kiện cho phép tìm được tim thích hợp, tốt nhất là nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cấy ghép.
Nếu không, còn tiếp tục chịu kí©h thí©ɧ mà tạo thành cảm xúc dao động mãnh liệt, sẽ rất nguy hiểm.
Gia đình cô cũng coi như là khá giả, có thể gánh vác chi phí phẫu thuật, nhưng việc tìm được tim thích hợp lại không dễ dàng như vậy.
Chỉ là khi đó Tô Nguyệt cùng Kỳ Dạ rơi vào đồn đãi vớ vẩn, cô tuy rằng cực lực che dấu, những tin đồn nhảm nhí vẫn là bị người có tâm truyền tới tai Mạc Hân đang ở bệnh viện.
Mạc Hân chung quy không chờ được đến lúc thay tim, chết bệnh ở bệnh viện.
Sự kiện này cũng trở thành mâu thuẫn lớn nhất không thể hoà giải giữa Tô Nguyệt với Kỳ Dạ.
Cô đem mọi sự đổ lên đầu Kỳ Dạ , cho rằng là anh xuất hiện, mới khiến cuộc sống cô trở thành thảm hại như vậy.
Mất đi thanh danh,thất học,mất mẹ.
Rõ ràng con đường phía trước của cô sáng tỏ, sau khi gặp anh, lại rơi vào tối tăm vô biên.
Cô không cam lòng, cô phẫn hận, lại không biết giải thoát bằng cách nào.
Cô đau, chỉ có thể khiến anh cũng đau.
Tựa hồ chỉ cần anh đau đớn , cô sẽ tốt lên một chút.
Tô Nguyệt nhắm mắt, kéo tay Mạc Hân cọ nhẹ lên mặt mình, thấp giọng nỉ non : " Mẹ, người phải nhanh chóng tốt lên, được không? "
Bình phục tâm tình trong chốc lát , cô mới ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Tô Thành.
"Nguyệt Nguyệt......"
Tô Thành mới vừa mở miệng, Tô Nguyệt trực tiếp ngắt lời, "Ba ở đâu?"
"Cái gì......"
"Con hỏi ba ở đâu?"
Tô Nguyệt thanh âm cao lên vài phần, có chút lạnh băng.
Đầu kia điện thoại, Tô Thành ngừng vài giây, tựa hồ không quá tin tưởng Tô Nguyệt sẽ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình, một hồi lâu, ông ta mới trả lời, "Ta ở trường học......"
"Được, con qua tìm ba."
Không đợi ông ta nói thêm, Tô Nguyệt cúp điện thoại.