Editor : humi102
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, thấy cô vẫn như cũ không phản ứng, còn tưởng rằng cô lại trốn ở bên trong ngủ rồi.
Không chút suy nghĩ đem âu phục kéo ra, lại đối diện một khuôn mặt nhỏ đã ướt đẫm nước mắt.
Cô cằm gác ở đầu gối, trên mặt toàn là nước, đuôi mắt ướt dầm dề, giống hệt con mèo nhỏ ,vô cùng đáng thương nhìn anh.
Người bị nhìn trong lòng nhũn ra.
Kỳ Dạ trầm mặc.
Phòng để quần áo này không gian không lớn, an tĩnh đến mức có chút áp lực.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Kỳ Dạ bỗng nhiên giơ tay, ngón tay thon dài gập lại, hướng đến đôi mắt cô nhẹ chạm một cái.
Cô rụt rụt, nước mắt vẫn dính vào ngón tay anh.
Anh nhìn ngón tay chỗ khớp xương bị lây dính ướŧ áŧ, cảm thấy có chút buồn cười, "Em khóc cái gì?"
Làm như anh khi dễ cô, nhưng anh không phải cái gì cũng chưa làm sao?
Nếu như về sau thật sự khi dễ ,cô sẽ khóc thành bộ dạng gì nhỉ?
Nghĩ đến hình ảnh kia, Kỳ Dạ đáy mắt bỗng nhiên đậm vài phần, cổ họng không khỏi có chút phát ngứa.
Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, Tô Nguyệt liền càng thêm khó chịu.
Cô chính là bởi vì lời nói cùng hành động vừa rồi của Từ Tương Tương nghĩ tới kiếp trước, có chút thương tâm lại có chút sợ hãi.
Cô rất sợ sẽ bị Từ Tương Tương tìm được, sợ, cô cùng Kỳ Dạ sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lại không thể nói , cũng không dám nói.
Ủy khuất nghẹn ở trong cổ họng, vừa buồn vừa đau.
Để quên những sự việc đó quá khó, cô không muốn cho anh biết, nếu quên hết được ngược lại càng tốt.
Huống chi, nếu cô nói ra, anh cũng sẽ không tin, nói không chừng còn đem cô so sánh với kẻ điên.
Cô chỉ nhìn chằm chằm anh không nói lời nào, Kỳ Dạ nhịn không được nhíu mày, "Em bị câm sao?"
Tô Nguyệt hít hít cái mũi, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, "Thực xin lỗi......"
Kỳ Dạ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Trừ bỏ thực xin lỗi em còn nói được gì nữa?"
Tô Nguyệt cắn chặt môi, lại trầm mặc.
Trừ bỏ những lời không thể nói đó, cô hình như thật sự không biết hiện tại có thể cùng anh nói chuyện gì?
Cô gái nhỏ trong mắt còn ngấn lệ, ngay cả lông mi cũng ướt lộc cộc.
Cô ngửa đầu ngây ngốc nhìn anh, không nói lời nào, trong ánh mắt ướŧ áŧ lại giống như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ (*).
Anh nhìn không hiểu ánh mắt của cô, càng cảm thấy bực bội.
Nhắm hai mắt xoa xoa ấn đường, anh xoay người rời đi, như là lại không muốn để ý tới cô.
Bóng dáng anh lộ ra lạnh nhạt, Tô Nguyệt mất mát rũ xuống lông mi.
Cô cũng biết chính mình ở trước mặt Kỳ Dạ quá mức vụng về ngu ngốc, như vậy , hẳn là không làm cho người ta thấy thích.
Nhưng cô nên như thế nào đối mặt với anh?
Từ phía dưới cùng của chăn bông lấy đàn cello ra, lại lấy khăn giấy tùy tiện lau mặt, cô đeo đàn đi ra ngoài.
Kỳ Dạ cũng ngồi trở lại sô pha, một tay để lên vai ghế , nghiêng đầu nhìn hướng phòng ngủ.
Mặt mày vững vàng như suy nghĩ chuyện gì đó.
Đối diện tầm mắt anh, Tô Nguyệt hơi sợ.
Cô áp xuống hoảng hốt, chậm rì rì đi qua, cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi, "Chuyện hôm nay thực xin lỗi, em trước đó có chút không thoải mái, cũng không biết như thế nào lại đi đến nơi này ngủ quên trước cửa nhà anh."
Cô không cách nào giải thích sự việc, chỉ có thể dùng biện pháp có lệ là nói chính mình cũng không biết.
Anh không nói gì, ấn đường lại càng nhíu, chỉ là cô rũ mắt không nhìn thấy.
Trầm mặc một lát, cô cúi đầu thấp hơn, "Cảm ơn anh đã thu lưu , khiến anh thêm phiền toái rồi."
Anh vẫn như cũ không mở miệng, cô lại đứng vài giây, "Em đi trước, hẹn gặp lại."
Cô đeo đàn cello rời đi, anh không giữ lại.
Cửa ở sau người đóng lại, Tô Nguyệt tiếng lòng căng chặt mới thả lỏng vài phần, lòng bàn tay đã sớm bị nắm đến ướt nhẹp, ngay cả hai chân cũng đã nhũn ra.
(*) thiên ngôn vạn ngữ : ngàn lời muốn nói.