Chương 13: Đi tìm thỏ con ngốc nghếch kia

Edit : humi102

Kỳ Dạ nhìn cô ta chằm chằm, nghe mỗi chữ đều là khinh thường cùng nhục mạ Tô Nguyệt, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, áp khí trên người càng ngày càng thấp.

Từ Tương Tương có chút sợ hãi, đáy lòng lại đột nhiên sinh ra kɧoáı ©ảʍ quỷ dị.

Anh rốt cuộc có cảm xúc a, nguyên lai cũng không phải không có cảm tình, gì mà " vô tình vô dục " (*) , bất quá là chưa chọc đến chỗ đau thôi.

Nhưng nghĩ đến chỗ đau của anh là Tô Nguyệt, những kɧoáı ©ảʍ đó liền chậm rãi biến thành phẫn nộ mãnh liệt.

Cô ta gắt gao cắn răng, ném chăn trong tay đi, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ tìm kiếm khắp nơi.

Đợi đến lúc tìm ra Tô Nguyệt, cô ta nhất định phải khiến cô thân bại danh liệt, trở thành đối tượng bị mọi người phỉ nhổ!

Nhưng kết quả là ở phòng, ban công, phòng tắm tất cả đều tìm một lần, một bóng người cũng không có.

Từ Tương Tương từ phẫn nộ biến thành thấp thỏm, chẳng lẽ cô ta nghĩ sai rồi?

Không nên a!

Nếu Tô Nguyệt tới chung cư 3000 không phải tìm Kỳ Dạ, vậy là tìm ai? Bằng thân phận của cô, còn có thể quen biết kẻ có tiền ở chung cư 3000 sao?

Hơn nữa, thật sự trùng hợp như vậy?

Kỳ Dạ ngồi ở trên xe lăn, lạnh lùng nhìn cô ta từ phòng này đến phòng khác, chờ đến lúc lại quay về phòng khách mới liếc mắt, đạm thanh hỏi: "Tìm được thứ cô muốn không?"

Không tìm được người, Từ Tương Tương khí thế yếu đi một phần lớn, chỉ có thể cắn nhẹ môi nhìn về phía Kỳ Dạ.

Người đàn ông hai tròng mắt đen nhánh tịch mịch, ánh mắt tối đến lợi hại, làm trong lòng cô ta hơi hơi phát run.

Cô ta cố gắng trấn định, vẫn như cũ hùng hổ doạ người, "Không tìm được cũng không đại biểu cô ta chưa từng tới đây. Bây giờ còn may mắn chạy được, lần sau đừng để tôi bắt được !"

Kỳ Dạ đem tầm mắt từ trên người cô ta thu hồi lại, trầm giọng nói: " Mau đi!"

Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh đuổi cô ta đi.

Từ Tương Tương sắc mặt không khuất phục, nhưng hôm nay đúng là không có khả năng thu hoạch được gì, huống chi cô ta cũng không dám khıêυ khí©h kiên nhẫn của Kỳ Dạ quá mức.

Đáy mắt trồi lên chút giãy giụa cùng do dự, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi, trước khi ra cửa còn nhìn Kỳ Dạ cười lạnh , "Kỳ Dạ, anh cảm thấy Tô Nguyệt nguyện ý cùng anh ở bên nhau là vì cái gì, anh cho rằng cô ta thật sự thích bộ dáng này của anh sao? A...... Anh không cần choáng váng như vậy đâu......"

Lời này chẳng khác gì nói thẳng anh là người tàn tật, Tô Nguyệt sẽ chướng mắt con người của anh.

Cửa đóng lại, Kỳ Dạ không nói gì, chỉ vuốt vuốt mu bàn tay để trên tay vịn xe lăn đang nổi lên gân xanh, mặt mày nhanh chóng hợp lại một tầng hung ác nham hiểm, lạnh như khối nước đóng băng.

Anh lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại với bên ngoài.

Chờ đến khi cảm xúc bình phục vài phần, mới đứng dậy vào phòng ngủ, đi tìm thỏ con ngốc nghếch kia.

Vào phòng ngủ, anh lập tức hướng đến phòng để quần áo.

Trong phòng để quần áo đích xác liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, Kỳ Dạ đi tới tận cùng bên trong góc chất đống chăn bông.

Thỏ con cuộn thành một đoàn trốn ở sau chăn bông, âu phục màu đen phủ từ đầu tới chân, thoạt nhìn giống như là âu phục bị rơi xuống chăn bông vậy.

Kỳ thật cô ẩn nấp không quá kĩ, nếu Từ Tương Tương lúc ấy vào phòng để quần áo liền sẽ phát hiện dị thường.

Cũng coi như là cô vận khí tốt.

Kỳ Dạ thật ra không thèm để ý Từ Tương Tương có thể phát hiện Tô Nguyệt hay không, cho nên anh không ngăn cản Từ Tương Tương, thậm chí suy nghĩ, nếu để Từ Tương Tương tìm ra Tô Nguyệt ở nhà anh, thì sẽ thế nào?

Hình ảnh kia nói không chừng rất thú vị.

Chỉ là giờ phút này nhìn vật nhỏ cuộn thành một đoàn động cũng không dám động , anh nghĩ, Tô Nguyệt hình như rất để ý?

Hơn nữa vừa rồi Từ Tương Tương nói những lời nhục mạ Tô Nguyệt , hai người các cô quan hệ chẳng lẽ cũng không phải như anh nghĩ?

Tô Nguyệt không phải là do Từ Tương Tương phái tới ' gian tế ' sao?

(*) vô tình vô dục : không có tình cảm, không có du͙© vọиɠ.