Chương 12: " Phòng ngủ anh có người? "

Editor : humi102

Cô ta hiểu Kỳ Dạ, biết rõ anh nhìn như vậy nhưng không phải vô hại.

Tuy rằng anh chưa bao giờ biểu hiện cảm xúc đối với chuyện gì ,miêu tả bằng bốn chữ lãnh lãnh đạm đạm cũng đúng, nhưng không đồng nghĩa rằng anh không có tâm tình.

Ngược lại, tính tình Kỳ Dạ rất ngạo mạn.

Từ Tương Tương bặm môi, rốt cuộc không dám khıêυ khí©h anh nữa, đem ánh mắt dõi theo anh hướng về phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ nửa mở, từ góc độ của cô ta không thấy rõ hoàn cảnh bên trong.

Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cô ta lạnh giọng mở miệng, "Phòng ngủ anh có người?"

Kỳ Dạ đã đến trước cửa phòng ngủ, sau câu nói kia liền ngừng lại.

Nhìn anh thân hình bất động, Từ Tương Tương cười lạnh , quả nhiên, Tô Nguyệt đích xác ở nơi này!

Cô ta tới đây, không phải đơn thuần là muốn cùng Kỳ Dạ so đo, mà là vì cô ta sai người kiểm tra camera ở khách sạn , thấy rõ Tô Nguyệt bắt taxi, còn tra được Tô Nguyệt từ khách sạn trực tiếp đi đến toà chung cư 3000.

Ngay sau đó, Kỳ Dạ cũng rời khỏi khách sạn trở về chung cư 3000.

Bởi vì ở đây các hộ gia đình đều rất coi trọng an ninh, camera theo dõi không thể tùy ý xem được, nhưng có thể xác định rằng, Tô Nguyệt chính là tiến vào chung cư 3000.

Thời điểm biết được tin tức này Từ Tương Tương rất kinh ngạc, Kỳ Dạ cùng Tô Nguyệt có quan hệ khi nào, cô ta lại hoàn toàn không biết?

Từ Tương Tương phẫn nộ nói không nên lời!

Vốn muốn tính kế hai người bọn họ là một chuyện, nhưng nếu bọn họ đã sớm sau lưng cô ta lén lút ở bên nhau lại là một chuyện khác.

Nếu đúng là như vậy, cô ta nghĩ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiện nhân Tô Nguyệt kia!

Từ Tương Tương siết chặt túi xách, cắn chặt răng đi về hướng phòng ngủ của Kỳ Dạ , tư thế muốn bắt gian.

Vọt tới bên người Kỳ Dạ một phen đẩy ra cửa phòng ngủ khép hờ, ván cửa va chạm với vách tường vang một tiếng chấn động, nhưng Từ Tương Tương bỗng cứng lại .

Phòng ngủ không có người?

Cô ta khó mà tin được, nhăn chặt mi đảo mắt khắp nơi.

Phòng ngủ rất lớn lại trống không, trừ bỏ giường, tủ đầu giường cùng sô pha, liền không có một vật dụng nào khác .

Phòng để quần áo không trang trí cửa, ngay cả phòng tắm cũng là kính mờ nửa trong suốt , có người hay không liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.

Sao lại như thế được?

Cô ta cắn chặt môi, cuối cùng nhìn về phía giường bên kia, trên giường rõ ràng là hình dạng vừa có người ngủ , chăn vẫn còn loạn.

Kỳ Dạ quần áo chỉnh tề, nhưng Tô Nguyệt lại uống thuốc ngủ.

Cô ta thật sự chưa từ bỏ ý định, vọt vào đem chăn xốc lên.

Tay cầm chăn hơi hơi phát run, cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, "Tiểu tiện nhân kia đâu?"

Kỳ Dạ trước đó dừng lại, cũng không phải bởi vì câu nói kia của Từ Tương Tương, mà là bởi vì anh phát hiện phòng ngủ không có người.

Nhìn phòng ngủ trống rỗng, anh híp mắt, thỏ con là chui xuống đất?

Cho đến khi Từ Tương Tương nói ra lời khó nghe đó, anh mới nhíu mi lại, "Cô nói cái gì?"

Từ Tương Tương sửng sốt , cô ta thế nhưng từ biểu tình cùng giọng nói của Kỳ Dạ nhận ra bất mãn!

Anh khó lắm mới đối với cô ta sinh ra chút cảm xúc, lại là bởi vì cô ta mắng Tô Nguyệt sao?

Nhận thức điều này càng làm cô ta thêm tức muốn hộc máu, lời nói ra cũng càng thêm khó nghe, "Tôi hỏi anh giấu tiểu tiện nhân kia ở đâu? Anh đừng cho là tôi không biết cô ta ở nhà anh, hai người trước đó làm chuyện gì, sau lưng tôi đã qua lại bao lâu? Cô gái như vậy anh cũng xuống tay được, anh không thấy ghê tởm sao!"

Từ Tương Tương ở bên ngoài từ trước đến nay là đoan trang hào phóng, nhưng khi đối mặt với Kỳ Dạ lại không phải vậy.

Bọn họ coi như là cùng nhau lớn lên, anh hiểu rõ cô ta sở hữu một bộ mặt xấu xí dơ bẩn, giống như cô ta cũng có đôi chút hiểu anh.

Cho nên, ở trước mặt Kỳ Dạ, cô ta chưa bao giờ ngụy trang, tùy ý chanh chua.