Chương 11: " Không có việc gì thì mau đi đi! "

Editor : humi102

Tô Nguyệt giật mình sợ hãi, vội đè lại xe lăn , "Không thể mở cửa."

Kỳ Dạ chuyển mắt nhìn cô, Tô Nguyệt cắn môi do dự, " Nếu học tỷ nhìn thấy em ở chỗ này, sẽ không tốt lắm?"

"Kỳ Dạ!"

Từ Tương Tương vẫn còn gõ cửa, tựa như chắc chắn Kỳ Dạ ở nhà, thanh âm lớn hơn nữa, " Tôi biết anh ở bên trong, mau mở cửa."

Tô Nguyệt bị tiếng đập cửa làm cho hoảng hốt, nhưng Kỳ Dạ cảm xúc vẫn nhàn nhạt như cũ , chỉ nhìn Tô Nguyệt.

Không biết như thế nào, lúc này Tô Nguyệt lại vừa nhìn đã hiểu ánh mắt anh.

Là ánh mắt muốn xem diễn trò.

Anh muốn nhìn ai diễn?

Tô Nguyệt không hiểu Kỳ Dạ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng cô xác định không muốn bị Từ Tương Tương phát hiện mình cùng Kỳ Dạ lúc này ở cạnh nhau.

Trai đơn gái chiếc, cô có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích.

Mặc kệ là vì bản thân cô hay là vì Kỳ Dạ, cô cùng Kỳ Dạ đã có "gian tình" , không thể lại bị phát hiện.

Nghe được tiếng đập cửa càng ngày càng to, Tô Nguyệt cũng bất chấp tất cả,đảo mắt nhìn khắp nơi, sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ.

"Em tìm một chỗ nấp đi trước, anh chờ em ẩn kĩ hãy mở cửa nha!"

Giọng nói chưa dứt, cô đã chui vào phòng ngủ, nhanh chân chạy trốn ,giống hệt con thỏ nhỏ.

Kỳ Dạ nhướng mày, hình như cốt truyện so với anh nghĩ không giống lắm?

Hoặc là, các cô đây là diễn một kịch bản khác cho anh xem?

Khoé miệng khẽ nhếch, anh rất muốn biết tiểu nha đầu này rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì?

Thu hồi ánh mắt, anh chuyển động xe lăn đến mở cửa.

Từ Tương Tương một mình đứng ở ngoài cửa, cô ta vẫn còn mặc lễ phục giữa trưa khi đó, trên mặt lại không có chút nào là biểu hiện vui sướиɠ của vị hôn thê chính thức.

Lúc nhìn thấy Kỳ Dạ trên xe lăn , khóe môi lộ ra một tia châm chọc, không còn nửa phần dịu dàng hào phóng trước kia.

"Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ không mở cửa cho tôi chứ?"

"Có việc gì?"

Những cảm xúc tốt hay xấu trước mặt Tô Nguyệt đã hoàn toàn không thấy, Kỳ Dạ lại khôi phục vẻ mặt vô biểu tình.

Từ Tương Tương ghét nhất là bộ dáng anh với cái gì cũng không thèm để ý, cô ta cười lạnh, "Anh nói đi?"

Lập tức lách thân người vòng qua Kỳ Dạ đi vào trong, tầm mắt ở phòng khách dạo qua một vòng, không phát hiện được cái gì dị thường.

Nhíu mi lại, xoay người một lần nữa hướng về phía Kỳ Dạ.

Cô ta thẳng lưng đứng ở trước mặt Kỳ Dạ, anh ngồi ở trên xe lăn nên so ra thấp hơn một cái đầu , cô ta có vài phần tư thế từ trên cao nhìn xuống.

Cằm nâng lên, ánh mắt Từ Tương Tương nhìn Kỳ Dạ đã không chút nào che dấu chán ghét, "Kỳ Dạ, anh rốt cuộc có ý tứ gì, nếu không muốn cùng tôi đính hôn anh có thể nói thẳng, không cần thiết bày ra sắc mặt đó ở lễ đính hôn. Anh có biết hành vi hôm nay của anh, làm Kỳ gia cùng Từ gia đều rất mất mặt, anh muốn đem Từ Tương Tương tôi biến thành cái dạng gì?"

Kỳ Dạ một ánh mắt cũng chưa động , nhàn nhạt nói: " Nếu tôi nói không muốn, các người cứ như vậy đồng ý?"

Từ Tương Tương sắc mặt khẽ biến, cô ta chính xác sẽ không đồng ý.

Cô ta không thể để Kỳ Dạ chủ động đưa ra lời giải trừ hôn ước, một phần đương nhiên là vì mặt mũi, mà quan trọng hơn là, nếu cứ như vậy giải trừ hôn ước, cô ta cùng Từ gia sẽ không chiếm được cái gì.

Nhưng nếu Kỳ Dạ sau khi đính hôn có sai phạm bị cô ta bắt được, Từ gia liền thuận lợi dựa theo hiệp nghị trước khi đính hôn yêu cầu Kỳ gia bồi thường.

Đối với Từ gia mà nói, những bồi thường đó chính là ' tài sản lớn '.

Kế hoạch dùng chiêu "tay không bắt giặc" này của cô ta rất tốt, Kỳ Dạ đã sớm nhìn thấu tâm tư,nhưng lại lười cùng cô ta so đo.

Anh chuyển động xe lăn về hướng phòng ngủ , "Không có việc gì thì mau đi đi!"

"Anh ——"

Nhìn bóng dáng Kỳ Dạ, Từ Tương Tương nắm chặt bàn tay, cáu giận đến cực điểm.