Khương Ninh nhìn thấy môi anh bị chảy màu, có máu đã đông cứng lại, và có máu mới chảy ra, kết hợp với máu cũ, cực kỳ đáng sợ.
Áo sơ mi trên người anh đã bị rách, không còn hình dạng như cũ, các nút cài rơi khắp nơi, để lộ ra những vết thương lớn, vết thương cũ và mới đan xen trên cơ thể anh.
Để không bị phát bệnh trước mặt cô, tiểu tự kỷ cố gắng nhẫn nại, làm tổn thương cả bản thân mình cũng không tiếc.
Cô cảm thấy thật đau lòng!
Âu Dạ Hàn nhìn thấy cô liên tục nhìn vào ngực mình, biết cô bị dọa sợ bởi những vết thương của anh, anh nhanh chóng dùng tay kéo áo sơ mi vào, quay người nghẹn ngào nói: "Đừng nhìn, rất xấu."
Mặt mày xấu xí, toàn thân xấu xí, không vừa mắt bảo bối.
Khương Ninh khóc, tiến tới ôm anh: “Tiểu tự kỷ, có phải vì ngày mai em muốn đi hẹn hò với Âu Hiên nên anh mới phát bệnh đúng không?”
Âu Dạ Hàn giống như không muốn nghe câu nói này, toàn thân run lên, sau đó không kiểm soát được đẩy Khương Ninh ra, từ từ đứng dậy, với chiều cao 1m85 thì Khương Ninh thì rất nhỏ bé.
“Anh không can thiệp vào chuyện của em, anh không quan tâm.” Nước mắt của Âu Dạ Hàn đảo quanh hốc mắt, trong lòng lại tự nói thêm một câu: Chỉ cần em vẫn ở bên anh là được, chỉ cần em đừng không cần anh là được!
Khương Ninh càng khóc lớn hơn: “Tiểu tự ky, anh cũng sắp khóc rồi mà vẫn còn nói không quan tâm em. Tiểu tự kỷ, em không đi hẹn hò với hắn, em không thích hắn, em phát hiện ra người em thích là anh.
Âu Dạ Hàn nhếch mép cười nhạo, bắt lấy cánh tay Khương Ninh, hơi thở xung quanh càng thêm điên cuồng: "Ba mẹ anh lại tặng em cái gì lại khiến em nói những lời tốt đẹp để lừa anh như vậy. Khương Ninh, trong mắt em, anh dễ bị lừa như vậy sao?"
Đúng vậy, anh rất dễ dỗ.
Mặc dù biết rõ Khương Ninh sợ hãi, ghét anh, nhưng anh vẫn muốn giữ Khương Ninh ở bên cạnh.
Anh không có cách nào hết!
Không có Khương Ninh, anh sẽ chết.
Khương Ninh nhìn lên, nhón chân, hôn lên môi mỏng của Âu Dạ Hàn.
Âu Dạ Hàn có vẻ như đã bị kích động mạnh, cơ thể lùi lại, đôi mắt giống như con thú nhuộm đầy sắc dục: "Em!"
"Tiểu tự kỷ, dạo đến anh sao?" Khương Ninh đỏ mặt đến gần, đưa tay ôm lấy anh, mềm mại làm nũng.
Âu Dạ Hàn đang trong tình trạng phát bệnh, sẵn sàng suy sụp bất cứ lúc nào, toàn thân bị tê liệt, khẽ nhấp môi, nheo đôi mắt đen lại: "Khương Ninh, em cho rằng tỏ thái độ tốt là anh sẽ thả em đi, cho em tự do, đúng không?”