Chương 10.2: Ngoan, gọi chồng đi

Khương Ninh cắn môi, vậy Âu Nhi thuộc loại nào đây?

Cô còn đang suy nghĩ thì bên giường đã lún xuống.

Cô quay đầu nhìn thấy Âu Dạ Hàn vừa tắm xong, tóc ướt nhèm, mặc một chiếc áo choàng lụa màu xám, thắt lưng tùy ý quấn quanh eo, để lộ ra bụng sáu múi, cô lập tức đỏ mặt, vội vàng nhét điện thoại vào gối.

Nhưng người đàn ông đã kịp nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn nội dung tìm kiếm trên điện thoại…

Khương Ninh lập tức lắc đầu: "Chỉ là một người bạn của em kể chồng cô ấy không "đủ khả năng", em học tâm lý mà, cô ấy chỉ đang tham khảo ý kiến của em thôi."

Khóe miệng người đàn ông cong lên, quăng điện thoại trong tay cô sang một bên, lại tiến gần, dụi dụi tai vào mặt cô: "Ngẫu nhiên tìm hiểu? Hửm?"

A a, giọng khàn khàn, dễ nghe đến mức muốn rụng trứng.

Sao Âu Nhi lại đột ngột tinh nghịch như vậy chứ?

"Em nghĩ anh không "đủ khả năng"? Hả? Vợ yêu." Người đàn ông lại nói.

Toàn thân Khương Ninh không thể nhịn được mà rùng mình, yếu đuối nói: "Em không có ý đó."

Chỉ thấy Âu Dạ Hàn cởϊ áσ choàng, cả cơ thể lộ ra, vóc dáng tuyệt vời đến mức khiến người ta muốn đầu hàng ngay lập tức.

Anh bình tĩnh lạnh lùng nói: "Vậy anh sẽ cho em xem."

"A a, Âu Nhi, anh vẫn còn bệnh, không thể làm những chuyện kí©h thí©ɧ như này được, đừng…"

Miệng bị bịt lại, Âu Dạ Hàn hôn lên môi cô, hôn cô đến mức cô nắm chặt cánh tay anh, đầu óc trống rỗng một hồi lâu, cuối cùng chỉ còn năm từ văng vẳng trong đầu - "Cuộc đời kết thúc rồi!"

Đêm đó, Khương Ninh cuối cùng biết được điều gì là "đủ khả năng", một bên cô vừa mừng vì Âu Nhi của mình rất giỏi, mệt bên lại đau đầu, chồng quá giỏi, phải làm sao đây?

Ngày hôm sau, khi Âu Dạ Hàn thức dậy, thấy thiếu nữ nhỏ nhắn bên cạnh liền muốn hôn cô, nhưng cô lại từ chối và thầm thì rằng: "Đừng… đau…"

"Hôn không sao đâu." Âu Dạ Hàn thì thầm, lại tiến gần và hôn lên môi cô. Ban đầu, anh chỉ đơn giản muốn hôn chào buổi sáng, nhưng sau đó, nghĩ lại.

Dỗ được thiếu nữ trong lòng, anh lại làm thêm lần nữa. Thầm nghĩ, tối qua uống thuốc tránh thai cũng không phải vô ích!

Khương Ninh đã khóc đến khàn cả giọng. Sau đó, cô không cho anh chạm vào người mình nữa.

Âu Dạ Hàn thấy vậy, lòng mặc cảm lại hiện lên. Có phải, bảo bối không có hứng thú với anh nữa không?

Anh đã biết rằng, chỉ cần anh cho bảo bối, bảo bối sẽ không còn cần anh nữa.

Không được, bảo bối không thể rời xa anh được, phải khiến bảo bối tiếp tục thèm khát anh.

Anh hôn Khương Ninh đang ngái ngủ, cùng giường, nhưng không rời đi, mà lấy điện thoại trong tay gọi cho Giang Lăng: "Cảm ơn viên thuốc của cậu, rất hiệu quả."

Sau khi nói xong, anh cúp máy ném vào xó nào đấy, rồi đi vào phòng tắm.

Trong cơn mơ màng, Khương Ninh nghe được thấy từ "thuốc" tỉnh táo ngay lập tức.

Thuốc gì? Tối qua Âu Nhi đã uống thuốc gì?

Chỉ nghe leng keng một tiếng, điện thoại Âu Dạ Hàn đặt trên bàn reo lên.

Khương Ninh không nhịn được, cúi đầu nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Giang Lăng: "Âu Dạ Hàn, viên thuốc đó rất mạnh, chỉ cần uống một lần là đủ, sau này đừng uống nữa."

Oang!

Đầu Khương Ninh như bị nổ tung, có phải… có phải tối qua Âu Nhi làm như vậy vì đã uống thuốc?

Ôi, Âu Nhi của cô, sao anh lại tốt như vậy, lại hy sinh bản thân vì cô.

Ôi, cơ thể đau nhức của cô có là gì mà thể so sánh với chuyện đó chứ?

Sức khỏe của Âu Nhi không tốt, không thể tự ý uống thuốc. Khương Ninh lặng lẽ tìm kiếm khắp nơi rốt cuộc cũng tìm thất trong quần vest của Âu Dạ Hàn, cô tìm thấy một hộp nhỏ màu trắng.

Cô đổ thuốc ra đổi thành vitamin C vào hộp đó, còn viên thuốc cũ, cô không biết ném ở đâu, chỉ có thể đựng trong hộp trang sức của mình.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Âu Dạ Hàn cũng tắm xong ra khỏi phòng tắm.

Khương Ninh ngay lập tức ngọt ngào nói: "Bảo bối, ôm em đi."

"Ngoan, gọi chồng đi." Âu Dạ Hàn cúi xuống, anh biết lúc nãy Khương Ninh đã nghe thấy cuộc điện thoại anh vừa gọi cho Giang Lăng. Khương Ninh chắc sẽ nghĩ anh uống thuốc quá mạnh, nên cô ấy lo lắng cho anh. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên môi anh.

"Chồng ơi, hôm nay anh nghỉ ngơi tại nhà thật tốt, em sẽ về nhà mẹ đẻ một mình." Khương Ninh thực sự lo lắng về sức khỏe của anh, cô biết về nhà kiểu gì anh cũng không tránh khỏi sự thẩm vấn, và cô không muốn chồng bị công kích đâu.