Khương Ninh chết rồi.
Bị người nào đó nhốt ở trong két nước trên sân thượng làm cho chết chìm.
Thi thể của cô từ từ bị nước xâm nhập, trở nên tự nhiên trắng trợn và phình to, trông giống như một con lợn trắng khổng lồ xấu xí.
Ba ngày sau, cô thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mở nắp thùng nước, ôm cô ra ngoài, trân trọng mà thật cẩn thận, không giống như hắn đang ôm một cái thi thể mà là đang ôm một viên ngọc quý tuyệt vời nhất trên thế giới.
Người đàn ông rơi lệ nức nở, bi thương, tuyệt vọng.
Trên sân thượng trống vắng, tiếng gió vun vυ"t xung quanh.
Khóc giống như một con thú nhỏ, ôm chặt cô trong lòng, dường như muốn đem cô nhập vào sâu vào trong cơ thể của mình, để hai người hòa nhập thành một, không bao giờ rời xa nhau.
Nhìn vào khuôn mặt đang khóc của anh.
Khương Ninh không kìm được nói: “Tiểu tự kỷ, anh đến đây làm gì chứ, sao lại khóc thương tâm như thế!”
Nhưng Âu Dạ Hàn không thể nghe thấy.
Hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt có mùi hôi thối của thi thể đang ôm trong lòng.
Run rẩy và tuyệt vọng, anh lại càng hôn sâu hơn.
"Bảo bối, em hôn anh được không? Xin em hôn anh đi! Anh yêu em mà."
Anh yêu cô!
Linh hồn của Khương Ninh run lên, không thể kìm nén nước mắt: "Âu Dạ Hàn, em không xứng đáng được anh yêu, anh quá ngốc nghếch rồi, tại sao anh lại ngốc đến thế!"
Trong lúc còn sống, cô không đối xử tốt với Âu Dạ Hàn chút nào, luôn khinh thường bệnh của anh, luôn tránh né anh, nghĩ rằng chỉ cần rời xa anh.
Cô sẽ sống tốt hơn, nhưng không ngờ rằng sau khi rời xa anh không lâu, cô lại bị người mình tin tưởng nhất hãm hại và chết chìm.
Bây giờ cô mới biết, người duy nhất thực sự yêu thương cô trên thế giới này chính là Âu Dạ Hàn.
Âu Dạ Hàn ôm cô, nhẹ nhàng đưa cô về nhà, sau đó hắn không đến công ty làm việc nữa, hắn ở nhà cùng cô, mua rất nhiều trang sức đá quý cho cô, mỗi món đều trị giá hàng tỷ đồng, anh lẩm bẩm nói: "Đây là những viên ngọc quý mà em từng thích nhất, chỉ cần có một món được bán đấu giá, anh sẽ cái đó về, anh muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới đến cho em, bảo bối, em thích không?"
Khương Ninh nhìn thấy anh si mê như vậy, cô không kiềm được cảm xúc.
Cô khóc lớn, không ngừng khóc, linh hồn cô sắp tan biến.
Cô cảm thấy "bệnh tự kỷ" của anh nặng hơn, vì cô mà anh càng điên hơn rồi.
Cô khóc trong tuyệt vọng, Âu Dạ Hàn, đừng điên vì em nữa, cầu xin anh, hãy quên em đi, hãy ngoan ngoãn ăn thuốc, ngoan ngoãn đến gặp bác sĩ, được không?
Hôm nay, Âu Dạ Hàn ra ngoài một lúc lâu mới quay về, ôm lấy thân xác cô đã bị mục nát, mùi thối từ trên da cô tỏa ra, ôn nhu nói: "Vợ ơi, em nhìn xem anh mang ai đến đây, em nhất định muốn gặp họ."
Anh ôm cô đi nhanh ra ngoài sân.
Trong l*иg nuôi sắt, có một nam và một nữ.
Nhìn thấy Âu Dạ Hàn ôm một xác chết, họ hoảng sợ kêu la: "Tâm thần, kẻ điên."
Mặt Âu Dạ Hàn không cảm xúc, nắm chặt tay người trong lòng, nhấn nút màu đỏ.
Lập tức l*иg mở ra.
Ba con sói đói chạy tới từ xa.
Ánh mắt của con sói đỏ lên, chúng trực tiếp lao vào cắn xé người trong l*иg, chia nhau xé xác rồi nuốt vào bụng.
Khương Ninh nhìn thấy Ôn Dạ Hàn cười.
Sau bao ngày tối tăm u ám, cuối cùng anh đã cười.
"Vợ ơi, anh đã trả thù cho em rồi, giờ em có thể cùng anh ở bên nhau rồi, em sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng vợ ơi, anh không thể chết giống như em được, anh muốn giữ gìn dung mạo và dáng người, anh muốn được đẹp đẽ khi xuất hiện trước mặt em. Sau khi tái ngộ, vợ ơi, hãy yêu anh một lần được không, cầu xin em! Chỉ một lần thôi, được không?”
"Âu Dạ Hàn, đừng làm điều ngốc nghếch!" Khương Ninh đau đớn kêu lên.
‘Rầm!’
Thân xác của Âu Dạ Hàn nặng nề đổ xuống cỏ, miệng nở một nụ cười, máu tươi tràn ra khóe miệng.
Sau đó, tầm nhìn của Khương Ninh trở thành một mảnh tối tăm, rơi vào tĩnh lặng...