Chương 49

Hoàng hậu, nàng mang long thai, sao có thể bất chấp đứa con trong bụng? Hắn thực sự tức giận, mới buột miệng gọi nàng là Hoàng hậu, đây là lần đầu tiên Thanh Nhứ được phong hậu, bị hắn gọi như vậy, kiếp trước sau khi được phong hậu, hắn không còn gọi nàng là A Nhứ nữa, mà dùng hai chữ Hoàng hậu này để nhắc nhở nàng về thân phận của mình.

Kiếp này, hắn không gọi nàng như vậy, ngay cả trước mặt người khác, hắn vẫn gọi nàng là A Nhứ, hắn hy vọng nàng chỉ là A Nhứ, không cần phải lo lắng gì cả.

“Thϊếp có tội.” Nàng khom người, Sở Kính thực sự không thể chịu đựng được nữa, bế ngang nàng lên, đặt nàng lên giường, để nàng ngồi ở mép giường.

Lần này đến lượt hắn quỳ dưới chân nàng, không phải là tư thế quỳ rất trang trọng, hắn nằm sấp trên đùi nàng, giọng hơi khàn, “A Nhứ, ta biết nàng lo lắng cho biểu ca, nhưng nàng hãy tin ta, ta nhất định sẽ bảo vệ gia đình nàng, gia đình nàng chính là gia đình ta, ta sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội làm hại họ, kể cả chính ta, ta ở đây thề với nàng, ta tuyệt đối không làm tổn thương một sợi tóc nào của người nhà họ Lộ.” Thái độ của hắn rất nghiêm túc, Thanh Nhứ phát hiện trái tim mình đập mạnh, trong khoảnh khắc đó, nàng thực sự tin hắn. Cho dù sau khoảnh khắc đó nàng có nhiều nghi ngờ và bất an, nhưng ít nhất là vào lúc đó, nàng đã bị thuyết phục.

“Phu quân......” Nàng giơ tay, vuốt ve an ủi trên đầu hắn, Sở Kính thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Nhứ bằng ánh mắt vui mừng khôn xiết.

“Ta tin chàng.” Nàng nói nhỏ, mặc dù có thể có chút nghi ngờ, nhưng lúc này đây nàng chỉ có thể là A Nhứ của Kính Lang, vì gia đình, nàng phải giữ mối quan hệ tốt với hắn.

Sở Kính vui mừng khôn xiết, trèo lên mép giường ôm nàng, hắn tựa đầu vào vai nàng, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hiếm có này.

“Nhưng mà Nhị ca và Tam ca thực sự là không được triệu tập mà ra khỏi kinh, phải làm sao đây?” Nàng vẫn không giấu được nỗi lo lắng.

Sở Kính lại không hề lo lắng, hắn nói: “Yên tâm giao cho vi phu, những năm gần đây các huynh đệ của ta thực sự coi thường ta rồi.”

Thanh Nhứ liếc nhìn hắn, không phủ nhận lời này, hắn có thể tàn nhẫn đến mức nào, không ai hiểu rõ hơn nàng, thực ra Sở Kính sinh ra đã có tố chất làm hoàng đế.

“Phu quân, sau khi chuyện này kết thúc, có thể đừng cho người nhà của thϊếp chức quan quá cao không? Là ngoại thích, có thể nói nhà họ Lộ chúng ta đang đứng mũi chịu sào, thϊếp không muốn liên lụy đến nhà mẹ đẻ của mình.” Mặc dù trong lòng không thể nói là không cảm động, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nàng không quên mục đích ban đầu của mình.



Số phận không thể giao cho người khác, người nhà họ Lộ đều là đại bàng biển đông, phải ở trên bầu trời mới có thể tung cánh, nàng vì tình yêu của mình mà cắt đứt đôi cánh của đại bàng biển đông, lỗi lầm này nàng không thể phạm lại nữa.

Sở Kính biết tại sao nàng lại nói như vậy, nhưng hắn vẫn là quân vương, hắn sẽ không bỏ qua nhân tài nhà họ Lộ, hắn dùng cả một đời để thử lòng trung thành của nhà họ Lộ, sao có thể dễ dàng buông tha cánh tay đắc lực như vậy? Hơn nữa, hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh với nàng, kiếp này hắn không phụ nàng, càng không phụ nhà họ Lộ.

A Nhứ, vốn dĩ mọi người nhà họ Lộ đều có địa vị rất cao, ta không thể tùy tiện giáng chức họ được. Hắn nhìn nàng, nói lý với nàng, ngay cả Lộ Nhị, Lộ Tam có chức quan nhỏ nhất cũng có chức quan tòng nhị phẩm, các huynh đệ họ của Thanh Nhứ kém nhất cũng có chức quan tòng tam phẩm.

Thanh Nhứ cũng biết mình nghĩ nhiều rồi, năm xưa nhà họ Lộ vốn đã quyền khuynh thiên hạ, cho nên mới lọt vào mắt hắn, chẳng phải sao?

“Đúng vậy, phu quân nói đúng, là thϊếp quá nóng vội.” Nếu đoạt quyền nhà họ Lộ, khi nhà họ Lộ gặp chuyện cũng khó mà tự bảo vệ mình, cụ thể nên làm thế nào, nàng phải cân nhắc thêm.

“A Nhứ chỉ quan tâm đến người nhà thôi. “Hắn vỗ về nàng,” Ngủ đi.”

Thanh Nhứ gật đầu, nằm xuống, Sở Kính ôm nàng, để nàng nằm trong lòng hắn, hai người im lặng một lúc lâu, Sở Kính đột nhiên lên tiếng, “A Nhứ, chúng ta thề đi được không?”

“Ừm?”

“Chỉ cần nàng không bỏ ta, ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ con, bảo vệ nhà họ Lộ bình an vô sự, dùng mạng sống của ta để bảo vệ.” Hắn đưa ra mồi nhử, hắn hy vọng A Nhứ sẽ cắn câu, hắn biết A Nhứ là người giữ chữ tín, chỉ cần nàng đồng ý, nàng sẽ làm.

A Nhứ không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, nàng và Sở Kính nhìn nhau, trong mắt hắn thấy được sự nghiêm túc, “Được.” Bất kể tương lai sẽ thay đổi như thế nào, ít nhất thì lúc này đây nàng đã đồng ý, nàng nghĩ, nếu tương lai Sở Kính đối xử tệ với nhà họ Lộ của nàng, thì đến lúc đó tính sổ với hắn cũng chưa muộn, huống hồ bây giờ còn cần hắn giải vây cho hai ca ca.