Chương 4: Thành toàn cho cô

Kiều Thời Niệm quay lại: "Ai cho phép cô bỏ đi, nhặt lên."

Lễ tân cũng không sợ hãi: "Cô cần gì phải mất công, dù sao Hoắc tổng cũng sẽ không xem, mỗi lần cô đưa đồ tới, ngài ấy đều bảo tôi bỏ đi."

Trước đây, Kiều Thời Niệm lo lắng Hoắc Nghiên Từ làm việc vất vả, thường xuyên mang đến thức ăn, quần áo, đồ dùng, lo lắng từng thứ một chuẩn bị cho hắn.

Còn học hỏi viết thư tình cho hắn.

Hóa ra Hoắc Nghiên Từ đối với thành ý của cô như vậy. Ngay cả lễ tân cũng dám tùy tiện xử lý đồ vật của cô.

Kiều Thời Niệm phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía nhân viên lễ tân: "Mặc kệ Hoắc Nghiên Từ có muốn xem hay không, cô cũng không có cái quyền vứt đồ của tôi như vậy. Lập tức nhặt lên."

Nhân viên lễ tân nhếch môi, khinh thường nói: "Nhặt thì nhặt, ra vẻ phu nhân gì chứ, chẳng phải chỉ là thứ hữu danh vô thực hay sao"

"Cô.."

"Xảy ra chuyện gì?"

Kiều Thời Niệm đang muốn cô ta giải thích, đằng sau một giọng nam vang lên.

Cô quay đầu lại, người lên tiếng chính là trợ lý của Hoắc Nghiên Từ - Chu Thiên Thành.

Đứng bên cạnh Chu Thiên Thành là Hoắc Nghiên Từ một thân âu phục chỉnh tề. Hắn cao lớn anh tuấn, nước da tuyệt đẹp, dù gương mặt lạnh lùng nhưng không khỏi toát ra mị lực cùng sự nam tính chết người.

Trước đây, mỗi khi Kiều Thời Niệm nhìn thấy hắn ta, tim sẽ đập liên hồi, mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng gọi hắn, nhưng bây giờ cô lại không muốn mở miệng. 𝑇𝙧uyện‎ cop‎ từ‎ t𝙧ang‎ (‎ 𝑇‎ 𝑹𝖴M𝑇𝑹𝖴𝑌ỆN.vn‎ )

"Phu nhân". Chu Thiên Thành giữ lễ nghĩa gọi cô.

Kiều Thời Niệm cũng không còn hống hách như trước đây. Cô vốn dĩ không được Hoắc Nghiên Từ công nhận.

Một tiếng "phu nhân" này chỉ là người ta gọi cho có danh xưng mà thôi.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Thiên Thành không biết suy nghĩ của Kiều Thời Niệm, hỏi nhân viên lễ tân.

Cô ta tỏ vẻ đáng thương nhìn Hoắc Nghiên Từ, trả lời: "Hoắc tổng từng bảo tôi không được nhận đồ của phu nhân, nhưng phu nhân cứ nhất định phải đưa cho ngài ấy, tôi cũng không dám cãi lời, cho nên.."

Nghe xong, Hoắc Nghiên Từ liền chất vấn Kiều Thời Niệm: "Ai cho cô ở đây cậy thế ức hϊếp người khác?"

Kiều Thời Niệm phân trần: "Tôi không có ỷ thế ức hϊếp ai, cũng không có ép cô ta làm gì, là cô ta ném đồ của tôi, nên tôi mới bắt cô ta.."

"Đủ rồi!" Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang lời cô: "Đã vô lý còn bao biện, cô thực sự là hết thuốc chữa."

Ngay cả sự thật cũng chưa nghe, liền lập tức định tội cô. Khó trách đến cả lễ tân cũng giám vu oan cho cô. Trong mắt Hoắc Nghiên Từ, cô có lẽ vẫn luôn là là như vậy, tội ác chồng chất.

Kiều Thời Niệm cũng lười giải thích, cô thản nhiên cười: "Rất nhanh thôi anh sẽ không phải chịu đựng nữa."

Cô cầm lên túi văn kiện: "Tôi đã soạn sẵn đơn ly hôn, nhân lúc cục dân chính còn chưa đóng cửa, chúng ta hãy nhanh chóng đi làm thủ tục."

Chu Thiên Thành nghe thấy vậy, tự động xua tay cho lễ tân trở về vị trí, chính mình cũng lùi lại mấy bước.

"Tôi có gọi điện thoại cho anh, cũng đã gửi tin nhắn nhưng không thấy anh trả lời nên mới đến đây."

Kiều Thời Niệm nói xong, đem túi văn kiện trong tay giao cho Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ không cầm, hắn cười lạnh nói: "Kiều Thời Niệm, cô nhịn mấy ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tính toán đổi cách gây sự hay sao?"

Kiều Thời Niệm vẫn vẻ mặt lãnh đạm cười: "Tôi có nói anh cũng sẽ không tin, tốt nhất là cùng đi tới cục dân chính."

Chưa bao giờ hắn thấy Kiều Thời Niệm có vẻ mặt này, đôi mắt to tròn trong trẻo toát lên vẻ kiên định, Hoắc Nghiên Từ đáy mắt chấn động vài phần.

Kiều Thời Niệm kiên trì theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, vì muốn cùng hắn kết hôn mà dùng mọi thủ đoạn. Lần này lại chủ động đề xuất ly hôn? Đúng là đang nói chuyện cười.

"Vội vàng muốn tới cục dân chính như vậy? Lại đang có tiết mục gì muốn cho tôi xem đây?"

Hoắc Nghiên Từ cười lạnh: "Kiều Thời Niệm, cô một ngày ngoại trừ việc làm phiền tôi, không còn việc gì khác để làm sao?"

Cô từng toàn tâm toàn ý yêu hắn, vậy mà trong mắt hắn chính là làm phiền sao. Kiều Thời Niệm cảm thấy may mắn vì đã sớm tỉnh ngộ.

Cô lấy đơn ly hôn từ trong túi văn kiện ra: "Giờ anh có thể lập tức kí tên, như vậy có thể chứng minh tôi không phải làm phiền anh rồi chứ?"

Nhìn thấy đơn ly hôn trước mặt, Hoắc Nghiên Từ thực sự đã hết kiên nhẫn với cô.

Kiều Thời Niệm không nên dùng đến chiêu này, đã thế hắn thành toàn cho cô.