Kiều Thời Niệm thấy bộ dạng thờ ơ của Hoắc Nghiên Từ lại nói thêm: "Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không kí bản thỏa thuận này, tôi tuyệt đối không trách anh keo kiệt. Dù sao ly hôn cũng là ý muốn của tôi."
Nói xong, Kiều Thời Niệm trong lòng khóc thầm.
Đã cưới một người đàn ông không được anh ta thương yêu, khi ly hôn lại không lấy được một đồng nào, thật đáng thương.
Hoắc Nghiên Từ nghe được sự tiếc nuối trong lời nói của Kiều Thời Niệm, đôi chân vắt lên bàn trà hỏi: "Cô có muốn thêm tiền không?"
Đôi mắt Kiều Thời Niệm mở to, khó tin.
Hoắc Nghiên Từ mặt thản nhiên nói: "Vậy tiếp tục làm Hoắc phu nhân đi. Vợ chồng một lòng, tiền của tôi cũng là của cô."
"Không cần, không cần", Kiều Thời Niệm vội vàng xua tay: "Tiền này tôi không cần nữa, anh nhanh anh kí vào đơn ly hôn đi."
Hoắc Nghiên Từ hừ lạnh, sắc mặt sa sầm: "Đưa ra hai bản thỏa thuận ly hôn này chính là cái thỏa đáng mà cô muốn nói đây sao?"
"Đúng vậy." Kiều Thời Niệm nói: "Anh không phải muốn thay Bạch Y Y đòi lại công bằng chuyện hôm nay sao? Tôi đem vị trí Hoắc phu nhân này nhường cho cô ta, sau này cô ta sẽ không phải chịu ủy khuất nữa."
"Anh kí tên đi. Chúng ta mỗi người giữ một bản, đợi đến ngày đi làm thủ tục. Anh yên tâm đi, trước khi lấy được quyết định ly hôn, tôi sẽ không can dự vào cuộc sống riêng tư của anh, anh cũng có thể không cần trở về nhà."
"Bà nội à, con đồng ý với bà không dọn ra ngoài nhưng cũng không thể quản được Hoắc Nghiên Từ có dọn ra hay không mà."
Nếu hỏi đến cô liền trả lời hắn đang đi công tác.
Chỉ có ba mươi ngày mà thôi, sẽ rất nhanh trôi qua.
Cô nhiệt tình đưa ra ý kiến như vậy ngược lại làm cho sắc mặt Hoắc Nghiên Từ càng đen hơn, hai hàng chân mày đã nhíu chặt lại.
Đột nhiên Hoắc Nghiên Từ thu chân lại, đứng lên, Kiều Thời Niệm sợ tới mức vội vàng lùi lại mấy bước: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy Kiều Thời Niệm bộ dáng phòng bị, Hoắc Nghiên Từ cười lạnh: "Đừng làm ra vẻ đề phòng như vậy, lại tưởng rằng tôi có hứng thú với cô sao?"
Hứng thú thì không có nhưng thú tính thì không chắc đâu.
Đêm hôm trước bị hắn cưỡng ép, môi cô đau đến hai ngày sau mới đỡ.
Kiều Thời Niệm không muốn tranh luận với anh ta, hỏi: "Anh đã quyết định kí thỏa thuận nào chưa?"
"Thật khó để đưa ra quyết định."
Hoắc Nghiên Từ cầm hai bản thỏa thuận trên bàn lên, chậm rãi nói: "Cho nên tôi dự tính cầm đến hỏi ông ngoại cô, xem có thể cho tôi lời khuyên hay không?"
"Anh không cần phải lựa chọn."
Kiều Thời Niệm vội vàng chặn trước anh ta: "Tôi sẽ ra đi tay trắng."
Hoắc Nghiên Từ cúi đầu nhìn cô tỏ vẻ nghi hoặc: "Tôi là người sai lầm trong hôn nhân, nếu để tòa án phán quyết, chắc chắn không chỉ bỏ ra một trăm triệu tệ này. Ông ngoại chắc chắn sẽ cảm thấy tiếc cho cô."
"..."
Gian thương, lại dùng lời của cô để bắt bẻ cô.
Hoắc Nghiên Từ thân hình cao lớn, so với Kiều Thời Niệm thì cao hơn rất nhiều, hắn đứng trước mặt cô nhìn xuống như vậy Kiều Thời Niệm liền cảm thấy cấp bách vô cùng.
Kiều Thời Niệm trong lòng tức giận, nhảy lên sofa, lúc này đã cao hơn Hoắc Nghiên Từ, nhìn hắn từ trên xuống nói: "Ly hôn là chuyện của hai người, anh không sợ phiền hay sao còn muốn tìm ông ngoại tôi?"
Hoắc Nghiên Từ khí thế cũng không bị giảm đi chút nào.
"Cô đã nhiệt tình muốn ly hôn như vậy, vì cái gì không dám nói với ông ngoại cô?"
"Tôi.." Kiều Thời Niệm nghẹn không nói ra lời.
Cô quả thật không dám nói cho ông ngoại.
Ông ngoại hay lo lắng, lại đang bị cao huyết áp, sao cô dám để cho ông bị kích động chứ.
Lần trước, cô ở trước mặt ông thử nói đùa chuyện ly hôn, ông liền lo lắng vô cùng, lần này lại mang đến hai cái thỏa thuận ly hôn, ông ngoại chưa biết chừng sẽ tức giận đến ngất xỉu.
Cô tính toán đợi mọi chuyện thuận lợi, sẽ tìm thời điểm thích hợp nói với ông ngoại.
Nhìn Kiều Thời Niệm tức giận nhưng không thể phản bác, hai hàng lông mày Hoắc Nghiên Từ giãn ra, hơi nhếch môi cười.
"Nói tóm lại, cô trước nay đều là như vậy, làm bộ muốn ly hôn để cho tôi thấy được tầm quan trọng của cô sao?"
"Không phải, tôi chỉ muốn ly hôn trong im lặng."
Hoắc Nghiên Từ khinh thường nói: "Kiều Thời Niệm, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Cô vừa không muốn bị hôn nhân trói buộc nhưng lại muốn lấy lợi ích từ trong cuộc hôn nhân này ư."
Kiều Thời Niệm nghe ra được ý tứ của hắn biểu tình có chút cứng đờ.
Kiều gia mặc dù lĩnh vực kinh doanh chính là hương liệu và nước hoa nhưng vẫn có những ràng buộc nhất định với Hoắc gia.
Rất nhiều đối tác kinh doanh tìm đến cũng là vì mối quan hệ giữa Hoắc thị và Kiều thị.
Cô toàn thân chấn động.
Tin tức ly hôn của cô và Hoắc Nghiên Từ nếu thực sự truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ đem đến không ít thiệt hại cho Kiều thị.
Mặc dù đây không phải là nguyên nhân Kiều Thời Niệm không dám nói chuyện ly hôn cho ông ngoại nhưng khi nghe Hoắc Nghiên Từ nói như vậy, Kiều Thời Niệm thực sự choáng váng trong giây lát.
Cô trước đây suy nghĩ thật đơn giản, chỉ cảm thấy nếu không còn tình cảm thì ly hôn để giải thoát cho hai bên nhưng thực sự không lường trước được những hậu quả có thể xảy ra.
"Nếu lần trước không phải bà nội ngăn cản, chúng ta sớm đã ly hôn xong, vì sao hôm nay anh lại không chịu kí tên?" Kiều Thời Niệm hỏi.
Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng: "Tôi không có nhiều thời gian cùng cô chơi trò mèo vờn chuột đâu."
Kiều Thời Niệm cảm thấy bất lực: "Anh rốt cuộc muốn tôi làm gì thì mới tin tôi thực sự muốn ly hôn với anh?"
"Để cho hai bên gia đình cùng ngồi xuống, bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này."
Kiều Thời Niệm "..."
Cô có thể thuyết phục ông ngoại, nhưng bên phía cậu và mợ, làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?
"Hoắc Nghiên Từ, anh cần gì phải phiền phức như vậy, anh không muốn nhanh chóng ly hôn để sớm một chút cho Bạch Y Y một danh phận đàng hoàng sao?"