Như một tên say rượu đang lảo đảo va vào tường phát ra tiếng động.
Kiều Thời Niệm nghi hoặc, trong nhà chỉ có cô cùng dì Vương và Hoắc Nghiên Từ, ai say xỉn vậy?
"Bang" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lại là Hoắc Nghiên Từ.
Cơ thể hắn có chút bất ổn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đến khóe mắt cũng đỏ ngầu, trán đổ mồ hôi.
Kiều Thời Niệm cảm thấy không ổn, đóng lại máy tính, muốn ra khỏi phòng.
"Anh uống rượu sao?"
Kiều Thời Niệm vừa hỏi vừa đưa tay mở cửa phòng: "Dì.."
Còn chưa kịp gọi dì Vương, hô hấp của Kiều Thời Niệm đã bị chặn lại, Hoắc Nghiên Từ không biết từ đâu đến, cứ như vậy trực tiếp lao đến hôn cô.
"Anh.."
Kiều Thời Niệm giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng Hoắc Nghiên Từ lại càng dùng sức đè ép, hôn cô.
Thân thể Hoắc Nghiên Từ nóng rực, anh ôm cô rất chặt, không có khe hở nào giữa hai người, ép cô vào tường, ra sức cướp đi từng tấc hơi thở của cô.
Kiều Thời Niệm vung tay muốn đánh hắn nhưng lại thuận thế hai tay cũng bị Hoắc Nghiên Từ ấn giữ trên cửa.
Sức lực nam nữ không giống nhau, Kiều Thời Niệm bị áp chế cả người không thể nhúc nhích, miệng lại không thể nói chuyện được, cô cảm giác chính mình sắp tắt thở, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ kháng nghị.
Những âm thanh này rơi vào tai Hoắc Nghiên Từ lại như làm hắn bị kí©h thí©ɧ hơn mấy phần, cắn nhẹ vào môi cô.
"A"
Kiều Thời Niệm kêu lên đau đớn, Hoắc Nghiên Từ rời khỏi môi cô, nhưng cũng không cho cô thời gian để thở, nhấc bổng cô lên, muốn cắn lên cái cổ trắng mịn của cô.
"Phu nhân" Dì vương nghe được trên lầu có tiếng động mạnh, vội vã chạy lên.
Vừa đến nơi, lại nhìn thấy tiên sinh đang ôm chặt phu nhân, đầu lại dán ở bên tai của cô, cả người nhất thời bối rối, không biết nên làm thế nào.
"Dì Vương, Giúp.."
"Đi xuống!" Hoắc Nghiên Từ che miệng Kiều Thời Niệm, âm thanh khàn khàn ra lệnh.
Dì Vương mặc dù lo lắng cho Kiều Thời Niệm nhưng cũng không dám không nghe theo. Dù sao cũng là chuyện vợ chồng ông chủ, bà là người hầu, càng không thích hợp để nhiều chuyện.
Dì Vương lại vội vàng đi xuống.
"Buông ra."
Kiều Thời Niệm nhân cơ hội Hoắc Nghiên Từ không chú ý, đẩy mạnh hắn ra, kéo lên phần áo ngủ bị hắn ra kéo xuống ngang vai.
Hoắc Nghiên Từ một lần nữa lại tiến đến gần Kiều Thời Niệm, ngón tay thon dài đặt lên môi cô, vuốt ve cánh môi đã bị anh giày vò đến đỏ ửng, hơi sưng.
Hoắc Nghiên Từ giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc: "Kiều Thời Niệm, cô đã bảo bà nội thêm chút nguyên liệu vào canh có phải hay không?"
(Vịt cười nhếch môi: Anh ơi không thêm gì đó thì anh cũng đã dăm lần muốn thịt chị nhà rồi. A hay ra zẻ quá J)
Món canh mà Hoắc lão phu nhân gửi tới đã bị thêm gì đó ư?
Khó trách tại sao Hoắc Nghiên Từ đột nhiên lại hành động bất thường như vậy, trên người cũng không có mùi rượu.
Cũng may cô không uống, nếu uống không biết hậu quả sẽ như thế nào. Còn có thể ly hôn được hay không?
Trong lúc cô còn đang thất thần, tay của Hoắc Nghiên Từ đã từ môi cô di chuyển đến chiếc cằm nhỏ nhắn.
Kiều Thời Niệm hất tay hắn ra, bĩnh tĩnh nói: "Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh."
"Gọi bác sĩ? Kiều Thời Niệm, cô không phải luôn muốn có được tôi sao? Lại còn phải tính toán nhờ bà nội hỗ trợ, không phải muốn nhờ một chút xuân dược này phát huy tác dụng liền đạt được mục đích sao? Tôi thành toàn cho cô.."
"Ba"
Hoắc Nghiên Từ còn chưa nói hết, Kiều Thời Niệm đã bất ngờ vung tay, giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt anh ta.
"Anh cút ra ngoài."
Một bên má Hoắc Nghiên Từ bị tát đỏ bừng, nháy mắt tức giận, ánh mắt lạnh lẽo.
"Kiều Thời Niệm, cô được lắm." hắn bóp cằm Kiều Thời Niệm.
Kiều Thời Niệm đau đến mức không dám động đậy.
Hoắc Nghiên Từ từ nhỏ đã được ấn định là người thừa kế của gia tộc, tính cách lạnh lùng bá đạo, cũng đã quen với việc mọi người đều phục tùng hắn.
E rằng đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị tát.
Nhưng đánh cũng đánh rồi, Kiều Thời Niệm không một chút hối hận.
Kiếp trước cô luôn cẩn thận dè dặt trước mặt hắn, chịu bao uất ức, kiếp này cô sẽ không để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn thấy Kiều Thời Niệm ra tay đánh người xong cũng không chút sợ hãi, Hoắc Nghiên Từ chỉ cảm thấy chán nản nhưng trong lòng vẫn đang sôi sục khó chịu.
Hắn thậm chí có chút xúc động muốn đem cái bộ mặt quật cường của cô xé ra.
Lúc này, đôi môi nhỏ nhắn của Kiều Thời Niệm bị hôn đến sưng đau đã hằn lên tơ máu, lông mày nhíu chặt vì đau đớn.
Nhưng cô sẽ không nhượng bộ hắn, đôi mắt mở to hiện rõ vẻ phòng bị hắn ta.
Hoắc Nghiên Từ mím môi, cắn chặt răng, đẩy Kiều Thời Niệm ra, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, lảo đảo ra khỏi phòng.
Kiều Thời Niệm nhanh tay chạy tới khóa cửa phòng, cả người không còn chút sức lực mềm nhũn trượt xuống sàn.
Tình huống vừa rồi quả thực nguy hiểm.
Nếu thực sự Hoắc Nghiên Từ tiếp tục ra tay, với sức lực của cô, chắc chắn không thể phản kháng.
Cô không phải cố ý muốn ra vẻ giữ gìn trinh tiết, nhưng đã xác định sẽ không ở cùng một chỗ với Hoắc Nghiên Từ, những quan hệ thân mật như vậy là không cần thiết.
* * *
Vài ngày tiếp theo, Kiều Thời Niệm đều bận rộn với kế hoạch đầu tư của mình.
Hoắc Nghiên Từ ngày đó ra khỏi cửa, cũng chưa từng trở về.
Kiều Thời Niệm vui mừng khôn siết.
Kiều Thời Niệm cuối cùng cũng đem các tài liệu liên quan đến kế hoạch đánh giá, phân tích và phân loại xong, duỗi người một cái, cảm thấy khoan khoái.
Vất vả mấy ngày, cô phải thả lỏng.
Kiều Thời Niệm mở di động ra, nghĩ muốn xem một chút tin tức của bạn bè.
Lại nhìn đến tài khoản của Kiều Y Y mới cập nhật trạng thái từ năm phút trước.