Ngày hôm sau.
Hạng Nguyên mang theo bản thỏa thuận ly hôn đã được Cố Cảnh Trạm ký sẵn đến bệnh viện, đưa cho Hướng Vãn Kiều, vẻ mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Phu nhân, đây là ngài Cảnh nhờ tôi chuyển cho cô.”
Hướng Vãn Kiều đưa tay nhận lấy. Khi mở ra, dòng chữ “Thỏa thuận ly hôn” đập ngay vào mắt cô.
Cô ngẩn người trong giây lát, không thể tin nổi, hỏi: “Đây… đây là có ý gì?”
Hôm qua chẳng phải Cố Cảnh Trạm đã hứa sẽ không ly hôn sao?
Tại sao hôm nay lại để Hạng Nguyên mang thỏa thuận ly hôn tới?
“Ngài Cảnh nói, bất cứ yêu cầu bồi thường nào phu nhân muốn sau khi ly hôn, anh ấy đều sẽ đáp ứng.”
Giọng điệu của Hạng Nguyên vẫn lạnh nhạt, như một cỗ máy vô cảm.
Bàn tay cầm thỏa thuận ly hôn của Hướng Vãn Kiều khẽ run lên. Cô lật đến trang cuối, thấy chữ ký của Cố Cảnh Trạm đã ở đó. Nước mắt cô lập tức trào ra.
Cố Cảnh Trạm thực sự muốn ly hôn với cô!
Dù đã sống lại một đời, cô vẫn phải đối mặt với việc mất anh sao? Vẫn không thể cứu vãn được điều gì sao?
“Không! Tôi không ly hôn!” Hướng Vãn Kiều xúc động xé tan bản thỏa thuận trong tay. “Cố Cảnh Trạm đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Phu nhân, cô cần gì phải làm vậy?”
“Tôi muốn gặp anh ấy!” Hướng Vãn Kiều gần như hét lên. “Tôi muốn anh ấy tự mình nói rõ với tôi!”
Hạng Nguyên bình tĩnh lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn khác, nói: “Phu nhân, ngài Cảnh sẽ không gặp cô. Cô hãy ký vào thỏa thuận này đi.”
“Tôi đã nói, tôi không ly hôn!”
Quá tức giận, Hướng Vãn Kiều rút kim truyền nước ra khỏi tay, vén chăn, chân trần lao ra khỏi phòng bệnh.
Hạng Nguyên muốn ngăn lại, nhưng không kịp, cô đã chạy mất.
Cô mở cửa phòng, nhìn thấy Cố Cảnh Trạm đứng sừng sững ngoài hành lang, ngay trước phòng bệnh.
Anh đút tay vào túi quần, bộ vest đen cắt may vừa vặn làm nổi bật vóc dáng cao lớn, hoàn mỹ của anh. Toàn thân anh toát ra khí chất lạnh lùng, u ám.
Mặc kệ nền gạch lạnh lẽo, Hướng Vãn Kiều bước đến phía sau anh, nghẹn ngào hỏi:
“Anh thực sự muốn ly hôn với em sao? Đến một cơ hội để em sửa đổi anh cũng không muốn cho em à?”
Cố Cảnh Trạm mím môi, không quay lại nhìn cô.
Sau vài giây im lặng, anh nói với giọng trầm thấp: “Anh mệt rồi. Anh buông tay cho em, cũng buông tha cho chính mình.”
Hướng Vãn Kiều đỏ hoe mắt, bước lên phía trước, từ phía sau ôm lấy anh.
“Cố Cảnh Trạm, em biết trước đây là em sai, em phụ lòng anh. Nhưng bây giờ em thật sự biết lỗi rồi, em sẽ không như vậy nữa.”
Cô ôm chặt lấy anh, khóc lóc van xin:
“Làm ơn đừng ly hôn với em, đừng rời xa em.”
“Em miễn cưỡng ở lại bên anh chẳng qua vì muốn giúp Tiêu gia lấy thứ họ muốn từ anh.”
Hướng Vãn Kiều lắc đầu, nước mắt giàn giụa: “Không, em không làm vậy…”
Cố Cảnh Trạm gỡ tay cô ra, giọng nói đầy cay đắng: “Em muốn gì, anh đều có thể cho em. Không cần phải ép buộc bản thân tiếp tục ở lại bên anh, điều đó không đáng.”
“Cố Cảnh Trạm, anh tin em đi…”
“Em ký vào thỏa thuận ly hôn đi. Từ nay về sau, em sẽ tự do.”
Lời anh vừa dứt, Hướng Vãn Kiều đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, ngã nhào xuống đất bất tỉnh.
Nghe thấy tiếng động, Cố Cảnh Trạm lập tức quay lại.
Nhìn thấy Hướng Vãn Kiều ngã xuống, sắc mặt anh hoảng loạn. Anh vội vàng bế cô lên, hướng về phía Hạng Nguyên, trầm giọng ra lệnh:
“Mau! Gọi bác sĩ!”
“Vâng.”
Hạng Nguyên lập tức gọi bác sĩ đến để kiểm tra tổng quát cho Hướng Vãn Kiều.
Cố Cảnh Trạm đứng một bên, ánh mắt đầy lo lắng nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Ngài Cố không cần lo lắng. Phu nhân ngất đi là do cơ thể quá suy nhược cộng thêm cảm xúc dao động mạnh dẫn đến khí huyết công tâm. Nghỉ ngơi tốt sẽ không sao.”
Nghe vậy, Cố Cảnh Trạm thở phào nhẹ nhõm, khẽ đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Hạng Nguyên liếc nhìn Cố Cảnh Trạm, rồi ra hiệu cho những người khác trong phòng bệnh rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho anh.
Cố Cảnh Trạm ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận nắm lấy tay Hướng Vãn Kiều, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vãn Kiều, em muốn anh phải làm gì đây?”
“Đừng… Cố Cảnh Trạm… xin lỗi…”
Dường như bị cuốn vào một cơn ác mộng, Hướng Vãn Kiều bất giác siết chặt tay anh, gương mặt đầy vẻ đau đớn, đôi lông mày nhíu chặt, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Em sai rồi… xin lỗi…”
Cố Cảnh Trạm nhận thấy sự bất thường của cô, vội vàng nắm lấy tay cô, gọi khẽ bên tai: “Vãn Kiều, Vãn Kiều.”
Hướng Vãn Kiều chợt mở bừng mắt, hơi thở dồn dập, trán và lưng đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt ngập tràn sợ hãi và bất lực.
Cô nắm chặt tay anh, như sợ anh sẽ biến mất.
“Cố Cảnh Trạm…”
“Mơ thấy ác mộng à?”
Thấy cô không ổn, thái độ của Cố Cảnh Trạm không còn cứng rắn như trước.
Hướng Vãn Kiều ngồi bật dậy, bất ngờ ôm chặt lấy anh, giọng nói nghẹn ngào: “Cố Cảnh Trạm, đừng ly hôn với em, đừng rời xa em.”
Vừa rồi cô lại mơ thấy cảnh kiếp trước Cố Cảnh Trạm chết thảm trong tù. Cô thật sự sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Cố Cảnh Trạm cảm nhận được nỗi sợ và sự phụ thuộc của cô, cùng với chút ỷ lại, quyến luyến.
Anh không thể phủ nhận rằng mình rất tham luyến cảm giác này.
Vãn Kiều của anh, trước đây luôn hướng về Tiêu Hủ An, chưa từng để mắt đến anh, càng không bao giờ chủ động ôm anh như thế này.
Cố Cảnh Trạm chậm rãi nâng tay, ôm lấy cô, giọng nói không tự chủ được trở nên dịu dàng: “Vãn Kiều, anh sẽ không bao giờ bỏ em. Nếu em không muốn ly hôn, chúng ta sẽ không ly hôn.”
“Em không ly hôn. Đời này em sẽ không ly hôn với anh.” Giọng nói của Hướng Vãn Kiều đầy kiên quyết.
Ánh mắt Cố Cảnh Trạm lóe lên một tia vui mừng, khóe môi khẽ cong, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười: “Được, không ly hôn.”
Lần này là chính cô không muốn rời đi, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Dù cô có đang lừa dối anh đi chăng nữa, anh cũng tình nguyện.
Hướng Vãn Kiều ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn anh với ánh mắt đầy tủi thân: “Vậy anh phải hứa, từ nay đừng bao giờ nhắc đến hai chữ ly hôn nữa.”
Cố Cảnh Trạm đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, đáp lại: “Ừ, anh hứa sẽ không nhắc đến nữa.”
Hướng Vãn Kiều bất ngờ cúi tới, hôn nhẹ lên môi anh, rồi mỉm cười: “Đóng dấu, để sau này anh không đổi ý.”
Khoảnh khắc đó, mọi ranh giới tâm lý của Cố Cảnh Trạm bị nụ hôn này phá vỡ hoàn toàn.
Bàn tay to lớn của anh bất ngờ giữ lấy gáy cô, cúi xuống áp môi vào môi cô, nụ hôn mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt.
Nụ hôn của anh nóng bỏng và bá đạo, như muốn hòa tan cô vào chính cơ thể mình.
Hướng Vãn Kiều không từ chối, ngược lại còn nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Cố Cảnh Trạm cảm nhận được sự đáp lại của cô, lòng tràn ngập niềm vui sướиɠ. Từng tế bào trong cơ thể anh như đang reo hò.
Ngay giây tiếp theo, anh đẩy cô nằm trở lại giường, mạnh mẽ tách đôi môi cô, tham lam cướp lấy từng hơi thở của cô, cuốn lấy lưỡi cô trong nụ hôn cuồng nhiệt.
Hướng Vãn Kiều bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy hơi thở của mình gần như bị rút cạn.