Hướng Vãn Kiều ngồi trên đùi Cố Cảnh Trạm, cẩn thận xử lý vết thương trên tay anh.
Động tác của cô rất nhẹ, vừa làm vừa hỏi:
“Đau không?”
Ánh mắt Cố Cảnh Trạm thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, ẩn chứa chút đau thương khó nhận ra.
Từ nhỏ đến lớn, những vết thương hay nỗi đau về thể xác, anh đều tự mình vượt qua. Anh đã quen với điều đó, thậm chí còn tê liệt cảm xúc, vì chẳng có ai quan tâm đến anh.
Anh chưa bao giờ bộc lộ sự yếu đuối trước mặt người khác.
Nhưng câu hỏi vừa rồi của Hướng Vãn Kiều, “Đau không?”, như một cú đấm phá tan bức tường phòng vệ kiên cố mà anh đã xây dựng bấy lâu nay.
Đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở, giọng nói run rẩy:
“Ừm, rất đau.”
“Vậy để em thổi, thổi một chút sẽ không đau nữa.”
Nói rồi, Hướng Vãn Kiều cầm tay anh, cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương một cách dịu dàng.
Ngón tay dài và trắng của anh khẽ co lại, như thể có một chiếc lông vũ mơn trớn trên đó, mang đến cảm giác tê dại, khiến trái tim anh trở nên rối loạn.
Xong xuôi, cô lấy băng gạc từ hộp y tế và nhẹ nhàng băng bó vết thương trên tay anh.
“Xong rồi!”
Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó dò của Cố Cảnh Trạm.
“Sao vậy?”
“Kiều Kiều, tại sao em đột nhiên thay đổi? Trở nên khác trước như vậy?” Anh hỏi, thẳng thắn nói ra điều anh luôn trăn trở trong lòng.
Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt cô, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.
Hướng Vãn Kiều thoáng khựng lại, nụ cười trên môi cô chợt ngưng đọng.
Anh vẫn nghi ngờ.
Người mang trong lòng sự bất an luôn dễ dàng mất đi cảm giác an toàn.
“Anh vẫn đang giận chuyện em gặp Tiêu Hủ An ở quảng trường E·Thế Giới hôm nay đúng không?”
Cố Cảnh Trạm cụp mắt, giọng điềm tĩnh:
“Em từng yêu hắn ta sâu đậm đến vậy, làm sao có thể nói quên là quên được.”
“Đúng là em không quên được.” Giọng cô lạnh đi.
Lời này khiến gương mặt anh lập tức trầm xuống.
Nhưng ngay sau đó, Hướng Vãn Kiều tiếp lời:
“Điều em không quên được, không phải là hắn ta, mà là mối hận đối với hắn!”
Cố Cảnh Trạm nhíu mày, ánh mắt càng trở nên dò xét hơn.
Hướng Vãn Kiều không chắc liệu Cố Cảnh Trạm có tin vào chuyện cô trọng sinh hay không.
Ngay cả khi anh tin, có lẽ anh cũng sẽ nghĩ rằng sự tốt đẹp và tình yêu cô dành cho anh lúc này chỉ xuất phát từ cảm giác tội lỗi ở kiếp trước.
Nhưng sự thật là, ngay từ kiếp trước, cô đã vô thức yêu anh. Chỉ là khi đó, cô bị người khác xúi giục, bị thù hận che mờ lý trí, không muốn thừa nhận tình cảm của mình.
Đến khi cô nhận ra, tất cả đã quá muộn.
Hướng Vãn Kiều cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh và chậm rãi nói:
“Ngày mà em tự sát, em đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ đó, vì yêu tên cặn bã Tiêu Hủ An, em đã khiến tất cả những người yêu thương em phải chết. Cuối cùng, em cũng nhận lấy sự trừng phạt xứng đáng.”
Nói đến đây, cô chìm vào ký ức đau đớn của kiếp trước.
Nỗi sợ như một đám mây đen bao trùm tâm trí, luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể, khiến cô run rẩy không kiểm soát được.
“Chúng đã đánh gãy tay chân em, nhốt em trong một căn hầm tối ẩm ướt, ngày đêm tra tấn, hành hạ. Em sống trong bóng tối không có ánh mặt trời, để rồi cuối cùng, chúng phóng hỏa thiêu sống em trong căn hầm đó.”
Cô dồn hết sức lực để kể lại những ký ức tàn khốc của kiếp trước.
Nghe xong, Cố Cảnh Trạm đau lòng ôm chặt lấy cô, như muốn truyền thêm sức mạnh và sự an ủi.
Anh vuốt ve đầu cô, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi, không sao rồi.”
Hướng Vãn Kiều dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim và hơi thở của anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Không, đó không phải là mơ. Đó là những gì cô đã thực sự trải qua ở kiếp trước. Thấy cô khóc không ngừng, Cố Cảnh Trạm không biết phải làm gì để an ủi.
Sau một lúc, cô mới dần bình tĩnh lại.
Hướng Vãn Kiều hít mũi, giọng khản đặc:
“Sau giấc mơ ấy, em mới nhận ra mình đã sống trong sự lừa dối của Tiêu Hủ An. Hắn tiếp cận em, giả vờ yêu em chỉ để chiếm đoạt tài sản Hướng gia và tập đoàn Hướng Thị, giúp hắn có được quyền thừa kế của Tiêu gia.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đầy nước.
“Cố Cảnh Trạm, em xin lỗi. Trước đây em mù quáng tin lời kẻ xấu, làm tổn thương anh rất nhiều, thậm chí còn…”
“Đừng nói nữa.” Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“Anh tin em.”
“Anh thực sự tin em sao?”
Anh khẽ gật đầu, cúi xuống hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô.
“Sau này có anh ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”
Cô cảm động đến mức mím chặt môi, đưa tay ôm lấy cổ anh, dựa đầu vào vai anh.
“Cố Cảnh Trạm, anh thật tốt!”
Anh khẽ cười, giọng trầm ấm và quyến rũ:
“Vì người đó là em.”
Cô nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má anh.
“Vậy nên, sau này anh không cần lo em sẽ rời xa anh vì Tiêu Hủ An. Đời này em sẽ ở bên anh, yêu anh thật nhiều.”
“Được.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên sự rực rỡ, niềm hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt.
Hướng Vãn Kiều chợt nhớ đến món quà cô mua cho anh, liền rời khỏi lòng anh:
“Đúng rồi, chiều nay em đi dạo phố có mua quà cho anh.”
Cảm xúc cô thay đổi nhanh như cắt.
“Để em xuống lấy.”
Cô vừa định rời khỏi đùi anh, Cố Cảnh Trạm đã siết tay giữ cô lại. Anh cầm một chiếc túi bên cạnh lên, hỏi:
“Có phải cái này không?”
Cô gật đầu:
“Anh mở ra rồi à?”
“Chưa.”
Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm:
“Chưa mở thì tốt, nếu không sẽ không còn bất ngờ nữa.”
Hướng Vãn Kiều lấy hộp quà từ túi ra, đưa đến trước mặt anh.
“Mở ra xem đi.”
Cố Cảnh Trạm nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Bên trong là một chiếc cà vạt nam màu bạc xám có hoa văn không đối xứng. Trên bề mặt có chút ánh xanh, thay đổi sắc thái theo góc nhìn và ánh sáng.
Anh nhẹ nhàng chạm vào chiếc cà vạt, trong mắt hiện lên sự vui sướиɠ.
Đây là món quà đầu tiên cô tặng anh, vô cùng quý giá.
“Anh thấy trong tủ quần áo của anh toàn là cà vạt đen hoặc xanh đậm, hai màu này quá trầm. Em mua một chiếc màu bạc cho anh, có thích không?”
Cố Cảnh Trạm khẽ cười:
“Thích, rất thích.”
Hướng Vãn Kiều vòng tay qua cổ anh, ôm chặt:
“Đeo cà vạt
của em tặng, sau này anh chỉ được làm người của em thôi!”
“Được, anh là của em.”