“Két ——”
Cánh cửa sắt của nhà kho bỏ hoang bị đẩy ra, âm thanh của đôi giày cao gót từ từ vang lên.
Hướng Vãn Kiều toàn thân đầy máu, yếu ớt nằm trên mặt đất. Tay chân cô bị xích bằng dây xích sắt, gương mặt từng xinh đẹp tinh tế giờ đây cũng trở nên tàn tạ thê thảm.
Không giống người, cũng chẳng giống ma.
Lữ Tư Vi bước tới trước mặt Hướng Vãn Kiều, cúi xuống nhìn cô từ trên cao, trong mắt tràn đầy đắc ý:
“Hướng Vãn Kiều, cảm giác bị mọi người phản bội, gia đình tan nát, thật không dễ chịu phải không?”
Thấy cô ta xuất hiện, Hướng Vãn Kiều như được tiếp thêm sức mạnh, điên cuồng muốn lao tới xé nát gương mặt của người phụ nữ này.
Đáng tiếc, tay chân bị xích chặt khiến cô không thể di chuyển xa hơn, thậm chí không chạm nổi vào gót chân của Lữ Tư Vi.
“Lữ Tư Vi! Đồ tiện nhân! Tao sẽ gϊếŧ mày!” Cô gầm lên giận dữ.
“Ha ha ha ——”
Lữ Tư Vi ngửa đầu cười lớn, tiếng cười tràn đầy sự chế nhạo.
“Hướng Vãn Kiều, chỉ dựa vào mày mà muốn gϊếŧ tao sao?” Cô ta khinh thường cười nhạt, “Người nhà họ Hướng của mày giờ đây đã chết sạch cả rồi.”
“Mày nhìn lại cái bộ dạng của mày bây giờ đi. Trên thế gian này, chắc chỉ có Cố Cảnh Trạm mới không ghét bỏ mày. Nhưng tiếc là, Cố Cảnh Trạm cũng chết rồi, và chết vô cùng thảm.”
“Không thể nào! Không thể nào!” Hướng Vãn Kiều không tin, cố gắng phản bác:
“Cố Cảnh Trạm sẽ không chết, anh ấy sẽ không chết…”
Lữ Tư Vi thở dài thương hại, chậm rãi lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, bật một đoạn video cho cô xem.
“Không tin? Vậy mày nhìn kỹ xem người trong video là ai.”
Trong video, Cố Cảnh Trạm uống thuốc độc, chất độc phát tác khiến anh đau đớn quằn quại, sống không bằng chết, cuối cùng phun máu mà chết.
Nhìn thấy Cố Cảnh Trạm chết một cách đau đớn như vậy, mắt Hướng Vãn Kiều đỏ hoe.
Phản ứng của Hướng Vãn Kiều sau khi xem video khiến Lữ Tư Vi cảm thấy cực kỳ thoả mãn.
“Cố Cảnh Trạm thật sự không tiếc giá nào, vì muốn cho mày một con đường sống, anh ta tự mình uống thuốc độc tìm cái chết. Nếu không phải vì mày, Cố Cảnh Trạm cũng sẽ không từ một nhân vật quyền lực lẫy lừng rơi xuống thảm cảnh này.”
Nước mắt Hướng Vãn Kiều tuôn rơi, lòng cô tràn ngập sự hối hận:
“Cố Cảnh Trạm, xin lỗi anh, tất cả là do em hại anh.”
“Hướng Vãn Kiều, mày nói xem, loại người như mày tại sao phải tồn tại trên thế giới này? Không chỉ hại chết cha mẹ và em gái mình, mà ngay cả người đàn ông yêu mày nhất cũng chết vì mày. Nghĩ lại tao cũng thấy mày thật đáng thương.”
“Ah——”
Hướng Vãn Kiều ôm đầu đau đớn, đôi mắt đỏ rực như hố máu, đầy rẫy thù hận và sát ý.
“Lữ Tư Vi, chính mày đã hại chết họ, tất cả đều là âm mưu của mày và Tiêu Hủ An!”
Lữ Tư Vi từ từ ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay bóp lấy gương mặt xấu xí đến đáng sợ của cô, thách thức:
“Cho dù tất cả là do bọn tao tính toán thì sao? Mày giờ đây có thể làm được gì bọn tao chứ?”
“Tại sao? Tại sao bọn mày lại đối xử với tao như vậy? Tại sao?”
Hướng Vãn Kiều mãi không hiểu được. Cô luôn coi Lữ Tư Vi là bạn thân nhất, nghĩ rằng mình chưa từng làm gì có lỗi với cô ta.
Nhưng người bạn tốt này tại sao lại cùng Tiêu Hủ An phản bội cô?
“Bởi vì mày là người phụ nữ ngu ngốc nhất trên thế giới này. Chính sự ngu ngốc của mày đã khiến mày bị người khác đùa bỡn, cuối cùng tất cả những người yêu thương mày đều lần lượt rời xa mày.”
Hướng Vãn Kiều siết chặt nắm tay, căm phẫn nhìn chằm chằm vào Lữ Tư Vi, rủa xả:
“Bọn mày, đôi cẩu nam nữ, tao nguyền rủa bọn mày, nguyền rủa bọn mày chết không được yên!”
Lữ Tư Vi lại không hề bận tâm, thậm chí còn cười nói:
“Hướng Vãn Kiều, mày không chỉ là người phụ nữ ngu ngốc nhất trên thế giới, mà còn là người phụ nữ đáng thương và đáng buồn nhất. Tất cả những gì xảy ra đều do mày không biết nhìn người mà thôi.”
Cô ta không ngừng dùng lời lẽ để kí©h thí©ɧ Hướng Vãn Kiều.
“Ha ha ha, Hướng Vãn Kiều, mày thua rồi, mà còn thua đến triệt để. Cả đời này mày chỉ có thể làm kẻ bại dưới tay tao!”
Nghe những lời này, Hướng Vãn Kiều không tức giận mà ngược lại trở nên bình tĩnh.
Sự căm hận trong mắt cô dần chuyển thành sự thương hại, cô chậm rãi nói:
“Lữ Tư Vi, mày mới là người đáng thương và đáng buồn nhất trên thế giới này.”
Chỉ một câu nói đó đã khiến Lữ Tư Vi lập tức mất kiểm soát.
Cô ta tức giận đến mức tát mạnh Hướng Vãn Kiều một cái, ánh mắt lạnh lùng đầy hằn học cảnh cáo:
“Đồ tiện nhân, mày câm miệng lại cho tao!”
Hướng Vãn Kiều lại phá lên cười lớn, ngược lại châm chọc cô ta:
“Lữ Tư Vi, mày mới là kẻ đáng thương nhất trên thế gian này!”
“Không phải! Không phải!” Lữ Tư Vi giận đến tái mặt, gào lên đầy căm phẫn:
“Hướng Vãn Kiều, đồ tiện nhân, câm miệng lại cho tao!”
Cô ta đã hoàn toàn phát điên, dùng cả hai tay bóp chặt cổ Hướng Vãn Kiều.
“Hướng Vãn Kiều, tại sao mày vừa sinh ra đã có được gia đình tốt như vậy? Tại sao mọi người đều thích mày? Tại sao tất cả mọi người đều xoay quanh mày?”
“Tại sao! Tại sao!”
“Không công bằng! Không công bằng!”
Mặc dù bị Lữ Tư Vi bóp cổ đến mức gần như không thở được, Hướng Vãn Kiều không hề giãy giụa.
Bởi vì trên đời này, cô không còn bất cứ điều gì để lưu luyến nữa.
Nếu tiếp tục sống không ra người, không ra ma thế này, chi bằng chết đi còn hơn.
“Vi Vi!”
Tiêu Hủ An từ ngoài bước vào, chứng kiến cảnh tượng này liền chạy đến kéo Lữ Tư Vi ra, sau đó hung hăng đá Hướng Vãn Kiều một cú.
Hướng Vãn Kiều ngã lăn ra đất, đau đớn ôm lấy ngực, máu từ khóe miệng cô tuôn ra.
“Vi Vi, bình tĩnh lại nào!”
Tiêu Hủ An với vẻ mặt đầy lo lắng đỡ lấy vai Lữ Tư Vi, lắc nhẹ thân thể cô ta, cố gắng giúp cô ta tỉnh táo lại.
Lữ Tư Vi dần hoàn hồn, thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Thấy Lữ Tư Vi có vẻ hoảng sợ, Tiêu Hủ An liền ôm chặt cô ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:
“Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ.”
Dưới sự dỗ dành của Tiêu Hủ An, Lữ Tư Vi dần bình tĩnh lại, ngay lập tức làm bộ dáng yếu đuối.
Cô ta giả vờ nức nở hai tiếng, mềm mại nói:
“Anh An, em cũng không biết vừa rồi sao lại…”
“Được rồi, được rồi, có anh ở đây, không sao đâu.”
Hướng Vãn Kiều nằm trên đất, nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, bỗng bật cười ha hả. Tiếng cười mang đầy vẻ bi thương.
Một người là người đàn ông cô từng yêu sâu đậm, một người là bạn thân nhất của cô. Cô đã chân thành đối đãi với họ, cuối cùng nhận lại được gì?
Đổi lại là sự phản bội của họ, đổi lại là cảnh mọi người quay lưng với cô, đổi lại là một gia đình tan nát, chết chóc…
Thật đáng cười!
Thật đáng thương!
Tiêu Hủ An nghe tiếng cười rợn người này, lông mày cau chặt.
Ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ chán ghét liếc nhìn Hướng Vãn Kiều, sau đó dịu dàng nói với Lữ Tư Vi:
“Chúng ta đi thôi, đừng để bẩn tay mình.”
“Ừm ừm.”
Lữ Tư Vi làm ra vẻ lau nước mắt, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn Hướng Vãn Kiều, nhướn mày một cái, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Hướng Vãn Kiều khẽ nhếch môi, đáp lại cô ta bằng một nụ cười quái dị.
Tiêu Hủ An, Lữ Tư Vi, hai người đã khiến gia đình tôi tan nát. Cả đời này dù tôi có làm ma, cũng không buông tha cho các người!
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định khiến các người phải trả giá bằng máu!
Trong kho xăng đã bị đổ đầy, chẳng bao lâu sau, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Ngọn lửa bao trùm lấy Hướng Vãn Kiều, không để lại cho cô bất kỳ đường thoát nào.
Nhưng Hướng Vãn Kiều đã chẳng còn ham muốn sống. Cô nằm đó, không cầu mong gì thêm, khép mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết đến.
Khoảnh khắc đôi mắt khép lại, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô.
Những ký ức ùa về trong tâm trí cô, tất cả đều là về cô và Cố Cảnh Trạm, nhưng đáng tiếc những ký ức đó chẳng hề đẹp đẽ.
Những lần cô căm ghét, chán ghét, mắng nhiếc anh, từng hình ảnh một hiện lên rõ ràng.
Cố Cảnh Trạm, xin lỗi anh, cả đời này cuối cùng em đã phụ lòng anh.
Nếu có kiếp sau, hãy để em yêu anh.
…