Thất Hy tính toán thời gian, cũng là chính vào hôm nay.
Cô phải lợi dụng thời gian con ác linh này trước khi luyện thành, thụ phục nó.
Thất Hy sắc mặt nghiêm trọng, từ trong túi lấy ra một đống linh phù, lại đem thất tinh kiếm lấy ra.
Thao tác xong tất cả, mới đi đến bên cạnh Lục Ti Thâm: “Tam gia, đợi lát nữa, không cần biết phát sinh ra chuyện gì, anh cũng đừng có sợ nha.”
Lục Ti Thâm vừa muốn hỏi, bản thân đã làm gì, làm cho nha đầu này hiểu lầm lá gan này của anh như vậy.
Liền nghe Thất Hy nói tiếp: “em thật sự không bị điên đâu, chỉ là trên thế giới này có một số thứ, anh không thể nhìn thấy.”
Thất Hy gật đầu đồng ý cho anh đi cùng, cũng bởi vì, cô biết rằng trên người anh có tử kim long khí, cho dù có đυ.ng phải thứ gì đó, cũng không dám đến gần anh.
Cho nên, cô cũng không sợ anh đυ.ng phải mấy thứ dơ bẩn đó.
Cô chỉ là lo lắng, bản thân lát nữa chiến đấu với lệ quỷ, dáng vẻ thần thần đao đao đó, sợ anh sẽ nghỉ cô có bệnh thần kinh mất.
“Vậy có cách nào, có thể để tôi nhìn thấy nó không?”
Lục Ti Thâm không muốn rơi vào tình thế, không thể khống chế được.
“A?” Thất Hy ngơ ngác nhìn hắn, sau đó gật đầu, “có thể, nhưng anh có chắc không? bọn họ bình thường hình dạng không được đẹp mắt cho lắm nha.”
Thậm chí còn có thể nói là dọa người.
Lục Ti Thâm: “cho nên, lần đầu tiên gặp mặt, em nói sợ ma là nói dối.”
Thất Hy: “...........”
Sao anh còn nhắc lại chuyện cũ nữa chứ?
Trải qua chuyện của Lục lão gia tử, Lục Ti Thâm có thể cũng đã tin tưởng cô rồi.
Thất Hy cuối cùng cũng không muốn giấu anh nữa.
“Không phải đâu, là thiên nhãn, em dùng thiên nhãn nhìn thấy hai người sẽ gặp tai nạn, xe của hai người sẽ bị rơi xuống vách núi, anh Lục Đông cũng vì chuyện này mà mất đi một cánh tay, cho nên lúc đó, em mới muốn ra tay cứu hai người.”
“Nhưng mà, nếu lúc đó nói thật, hai người sẽ bảo em cút nhanh hơn……….”
Trong thanh âm của Thất Hy có chút tủi thân, đôi mắt trong veo đó dường như đang buộc tội anh.
Lục Ti Thâm sờ mũi, cũng cảm thấy bản thân sai rồi.
Anh lại quay lại chủ đề: “tôi không sợ, phải làm thế nào, tôi mới có thể thấy được?”
Thất Hy bảo anh hơi cúi đầu, sau đó nhắm mắt lại, một bên niệm chú, một bên dùng ngón tay trên mắt anh nhẹ nhàng đưa qua.
Lục Ti Thâm chỉ cảm giác mị tâm có chút lạnh, lúc mở mắt, liền cảm giác hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
“Những khí đen này là sao? khí độc bị rò rỉ ra ngoài rồi hả?”
Thất Hy giải thích: “những thứ này là âm khí, chỗ này đã bị bố trí tụ âm hồn trận,
tụ âm hồn trận chuyên môn dùng để luyện nô ɭệ lệ quỷ, em đã tính toán rồi, sẽ hoàn thành trong hôm nay, em phải nhân lúc trước khi nó hoàn thành giải quyết nó.”
“Âm khí? lệ quỷ?” mị tâm của Lục Ti Thâm nhíu lại, những thứ này đúng là ngoài kiến thức của anh trong hai mươi mấy năm nay.
“Những âm khí đó tại sao không đến gần chúng ta? chẳng là là do em sao?”
Thất Hy hướng anh lắc lắc đầu: “không phải em, là anh! những thứ đó sợ tử kim long khí trên người anh.”
Những thứ khác đều nói rồi, Thất Hy cũng không có ý định dấu anh nữa, liền đem chuyện tử kim long khí trên người anh nói ra.
“Tam gia, trên người anh không phải tà khí, là tử kim long khí, là thứ đặc biệt đặc biệt đỉnh nha, khác mọi thứ tà ma trên thế gian này, còn được thiên đạo bảo vệ.”