Trên ghế sau của chiếc xe Roll-Royce màu đen.
Thất Hy hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn mở miệng nói: “Tam gia, lúc nãy em đã lừa anh, thật ra em tới đây không phải xem trai đẹp ca hát nhảy múa.”
Lục Ti Thâm chống tay, ánh mắt đen nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn không có chút biểu tình.
Thất Hy liêm liếʍ môi nói: “hôm nay em đến đây là có chuyện vô cùng quan trọng cần làm! bệnh của mẹ em không phải là tinh thần thất thường, mà là bị người lấy đi một hồn một phách, mới biến thành như vậy, em đã tìm được ai đã lấy đi hồn phách của mẹ em, cái tên đó đang chốn trong khách sạn nhỏ ở sau quán bar này.”
“Cho nên, em dự định tự mình đi kiếm hắn ta?” thanh âm của Lục Ti Thâm vẫn lạnh lùng như vậy, nghe không ra cảm xúc là gì.
Thất Hy cũng đoán không ra anh đang nghĩ gì.
Nhưng suy nghĩ của cô bây giờ rất đơn giản, cô chỉ là không muốn lừa gạt anh, không muốn trở thành kẻ dối trá trong mắt anh.
Lục Ti Thâm không quan tâm cô làm sao điều tra được, cũng không quan tâm tin tức này có đáng tin cậy hay không.
Cô gái nhỏ này nữa đêm nữa hôm chạy đến cái nơi hỗn tạp như vậy, gan cũng không nhỏ đâu.
“Trở về trước, đem địa chỉ và dung mạo của hắn nói cho tôi, tôi kêu Lục Đông đem người đi bắt hắn, đưa tới trước mặt cho em.”
“Không được đâu.” Thất Hy lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “người đàn ông đó tinh thông tà thuật, người bình thường không thể là đối thủ của hắn, còn có thể rút dây động rừng”
Lục Ti Thâm vuốt vuốt mị tâm, “vậy em định xử lí như thế nào?”
Thất Hy nói cho anh biết kế hoạch nhỏ của mình, một bên cửa xe liền bị người mở ra, còn có một cánh tay đưa vô.
Sau đó là ánh đèn của điện thoại hướng về phía bọn họ chớp vài cái.
Phản ứng đầu tiên chính là, bọn họ đã gặp paparazzi* rồi! còn là một paparazzi ăn gan hùm mật gấu nha!
*Paparazzi: thợ săn ảnh, chó săn ảnh….
“Tam gia! là paparazzi!”
Thất Hy nói rồi, liền nhanh chóng túm lấy tây trang để ở bên cạnh, che trên đầu Lục Ti Thâm, bảo vệ anh không bị chụp trúng.
Tiếp sau đó, cô trưc tiếp nhảy xuóng từu ghế sau, hướng về cái bóng đen chụp hình xong rồi chạy kia.
“Paparazzi chết tiệt! đứng lại cho tôi.”
Tần Thời Yến ở trong làng giải trí lâu như vậy, trước giờ chỉ có bị paparazzi chụp ảnh, không ngờ rằng hôm nay lại bị xem là paparazzi đuổi.
Cô bé đằng sau vẫn đang đuổi theo, tuy người bé bé nhỏ nhỏ, cũng không biết ăn gì mà chạy nhanh như vậy.
Tần Thời Yến cuối cùng cũng chịu không chạy nữa, bỏ cuộc rồi.
Anh quay người lại cười cười chào hỏi cô bé đang đuổi theo mình: “là tôi, bạn thân của Lục Tam Gia! lúc nãy chúng ta có gặp qua.”
Ánh mắt của Thất Hy nhìn hắn một cái, cau mày nói: “tại sao anh lại lén chụp Tam gia hả?”
Tần Thời Yến cười cười: “tôi không phải chụp cậu ta, tôi là chụp cô nha.”
“Vậy anh tại sao lại chụp tôi hả?”
“Bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên cạnh Lục Ti Thâm nha, rất nhiều người tò mò về cô, cho nên tôi muốn thõa mãn sự tò mò của họ mà thôi.
Hai người họ chưa nói được vài câu, Lục Ti Thâm sác mặt đen thui đã đuổi đến nơi rồi.
“Tần Thời Yến!!!”
Tần Thời Yến thấy anh bước tới, có chút sợ hãi, liền muốn xoay người bỏ chạy.
Động tác của Thất Hy còn nhanh hơn hắn, nhanh như con báo nhỏ tóm hắn lại, trực tiếp giành lấy điện thoại từ trên tay hắn.
Điện thoại liền giao lên tay Lục Ti Thâm.
“Tam gia, điên thoại.”
Lục Ti Thâm nhận lấy điện thoại, gõ nhẹ vài cái, liền nhìn thấy tin nhắn của Giang Dã gửi tới.
【Tứ ca, lưu lượng của đệ nhiều lắm, chụp nhiều một chút, tốt nhất là những video có độ phân giải cao nhá.】
Lục Ti Thâm thở ra một hơi, đem điện thoại ném trả lại cho hắn: “Tôi và nha đầu này không có quan hệ gì hết, cậu nếu dám đem hình ảnh của cô ấy truyền ra ngoài, ngày mai trên đầu bài báo sẽ là hình ảnh khỏa thân của cậu.”
Tần Thời Yến ở giữa chuyên bát quái và hình tượng cá nhân, hắn chọn vế sau.
Tần đại soái ca: “chụp cái mông ấy! ông đây là loại người bán đứng huynh đệ vậy sao hả?”
Mọi người trong nhóm:............