Chương 30: Bà chửi anh ấy một câu, tôi xé nát miệng bà

Cho nên kiếp trước Thất Hy không thể không chế mà yêu Lục Ti Thâm.

Vì muốn làm cho bản thân có thể xứng đáng với người đàn ông này, cô nổ lực học tập, làm cho bản thân trở nên ưu tú hơn.

Nhưng dáng vẻ của Lục Ti Thâm, lúc nào cũng lạnh lùng với cô.

Làn Thất Hy cứ tưởng anh rất chán ghét quá khứ cô ở bên cạnh Lục Thần Trạch.

Chỉ đến lúc chết mới nhận ra, thì ra người đàn ông này là yêu mình.

“Yo… cô gái này là ai vậy? sao lúc trước tôi lại không biết có gia đình nào có cô gái xinh đẹp như vậy?”

Tiếng của người phụ nữ, cắt ngang ký ức của Thất Hy.

Còn chưa đợi Thất Hy mở miệng, Lục lão gia tử đã nóng lòng mở miệng.

“Thất nha đầu, cháu đến đây, đến bên cạnh ông nội.” Lục lão gia tử vẫy tay gọi cô “nó là vị hôn thê của Tiểu Thâm, hôm nay mấy đứa tới đây, tiện làm quen làm quen.”

“Vị hôn thê!!!”

“Vị hôn thê cái gì? bố, Tiểu Thâm có vị hôn thê làm sao con lại không biết?”

Mọi người của Lục gia, hiển nhiên đều bị lời nói của Lục lão gia làm cho sửng sốt.

Ngay cả bố ruột của Lục Ti Thâm cũng ngu người, con trai ruột của mình có vị hôn thê, hắn là bố ruột mà lại không biết.

Lục lão gia tử trừng mắt liếc hắn một cái: “việc này là ta quyết định cho Tiểu Thâm, sao? anh có ý kiến?”

Thất Hy nhìn về phái Lục Ti Thâm, thấy anh lần này không có phản bác lời của Lục lão gia tử, trên mặt liền nở ra nụ cười ngọt ngào.

Thái độ này của Lục Ti Thâm, cũng làm cho mọi người kinh ngạc.

Phải biết rằng, Lục Ti Thâm tránh phụ nữ như tránh bọ cạp rắn rết, bên cạnh đừng nói là phụ nữ, đến nuôi chó cũng là một con chó đực.

Bây giờ, lại đồng ý tiểu nha đầu này ở bên cạnh lại là vị hôn thê.

Lục gia đại phu nhân, chính là mẹ kế của Lục Ti Thâm, không hổ là ảnh hậu, lập tức nở ra một nụ cười.

“Lão gia tử người đã chính mắt chọn, đương nhiên là tốt rồi, không biết cô gái này là thiên kim của nhà nào?”

Lục Thần Trạch, người đang đứng bên cạnh không mở miệng nói một lời nào cũng nhìn về phía của Thất Hy.

Bộ dáng giống như một con chó hung ác, Thất Hy cũng nhớ lại cảm giác kiếp trước bị con chó này cắn, nhưng kiếp này, cô sẽ không để cái con chó điên này bắt nạt nữa.

Lúc Lục Thần Trạch nhìn qua, Thất Hy cũng hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

Nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép, cô liền tặng cho hắn một tấm bùa thiên lôi dạy hắn cách làm người rồi.

Ánh mắt của Lục Thần Trạch rơi trên khuôn mặt trắng sứ của cô, liếc nhìn từ trên xuống dưới, hắn còn làm một cử chỉ vô cùng ghê tởm đối với cô, dùng lưỡi liếʍ môi.

Nắm đấm của Thất Hy lại cứng rồi!

Cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này vẫn biếи ŧɦái như kiếp trước.

Lục Ti Thâm bắt chéo đôi chân dài, dựa vào ghế sofa, ánh mắt nhìn về Thất Hy, sau đó thấy hướng của cô đang nhìn, trùng hợp, thấy được Lục Thần Trạch đang làm hành động ghê tởm đó đối với Thất Hy.

Trong lòng Lục Ti Thâm đột nhiên tràn ngập tà hỏa, anh vô thức nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, sau đó đột nhiên đứng dậy, đôi chân dài hướng về phía Lục Thần Trạch bước qua.

Duối cái nhìn sửng sốt của mọi người, anh vung nắm đấm vào khuôn mặt ghê tởm đó của Lục Thần Trạch, dùng lực vô cùng mạnh.

“Lục Ti Thâm! mày làm cái gì vậy hả! mày phát điên cái gì, cái tên điên này.”

Lục gia đại phu nhân thấy con trai bảo bối của mình bị đánh, liền lập tức hét lên, cầm cái túi trên tay đòi đánh Lục Ti Thâm.

Thất Hy thấy vậy, cũng tử trên sofa đứng dậy, bắt lấy cổ tay của bà ta.

Trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng đáng sợ: “bà động vào anh ấy thử xem!”

Nói rồi lực đạo trên cánh tay gia tăng vài phần.

Lục đại phu nhân đau đớn nói: “cái con nhà đầu chết tiệt, thả tôi ra!”

Thất Hy nhếch môi kinh bỉ, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “bà đánh anh ấy một cái, tôi đánh gãy tay bà. Bà chửi anh ấy một câu, tôi xé nát miệng của bà, nếu bà không tin thì có thể thử xem!”