Lục Cận Cửu dựa gần Tần Bắc Minh, một tay chống cằm nghiêng đầu, thích thú nhìn Lăng Mặc đi trong bữa tiệc:
“Nói về bản lĩnh mê hoặc, vị ảnh hậu chủ mẫu Lăng gia này nếu xếp thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Thiên kim đại tiểu thư xinh xắn, thế mà lại bị khi dễ làm trò cười cho thiên hạ.”
Hoắc Vân Đình lại nói:
“Tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ rõ ràng là vị ảnh hậu chủ mẫu này, khắt khe với con kế cũng không phải việc gì đáng để quang vinh. Cậu đừng nhìn đại tiểu thư Lăng gia nhu nhu nhược nhược, có thể giành được sự đồng tình của mọi người, tuyệt đối không đơn giản.”
“Nói cũng đúng.”
Lục Cận Cửu một ngụm uống cạn ly rượu vang đỏ, quay đầu lại, trịnh trọng dò hỏi Tần Bắc Minh:
“Tam ca, trong bữa tiệc sinh nhật này của nhị tiểu thư Lăng gia gần như hội tụ toàn bộ thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu của thành phố Lâm Giang. Cậu cẩn thận nhìn kỹ xem, có vị thiên kim nào cậu thấy thuận mắt một chút không?”
“Cậu hỏi Tam ca của chúng ta, người đã đấu tranh độc thân suốt 24 năm?” Hoắc Vân Đình cười nhạt.
(Quang côn bạch đánh)
Trong ấn tượng của hắn, Tần Bắc Minh chính là người không bao giờ gần người khác phái, anh vừa luôn tản ra hormone mạnh mẽ vừa bày ra thái độ lạnh nhạt không cho ai lại gần, làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Lục Cận Cửu bĩu môi, bất đắc dĩ nói:
“Tam ca, cậu có biết mẹ cậu cho rằng xu hướng giới tính của cậu có vấn đề, không cho tôi tìm cậu chơi chung không? Nếu còn như vậy, sợ là cậu muốn mất đi tôi vĩnh viễn đấy.”
Tần Bắc Minh mím đôi môi mỏng gợi cảm, vững vàng bước đi đến cửa thang máy, “Đi, đi xem xem cô gái nhỏ.”
“Cô gái nhỏ?”
Hoắc Vân Đình có chút hứng thú, cũng nhấc chân đi theo phía sau Tần Bắc Minh.
Hắn muốn nhìn xem, cô gái có thể làm cây vạn tuế Tần Bắc Minh này nở hoa trông sẽ như thế nào.
*Cây vạn tuế: “Cây vạn tuế nở hoa” ám chỉ một người đàn ông khô khan, vô cảm, vô tình bỗng dưng động lòng với cô gái nào đó. Sự kiện này quả là một điều vui vẻ, đem lại mùa xuân, hạnh phúc cho con người.
“Tam ca, cậu sẽ không giấu chúng tôi kim ốc tàng kiều chứ?” Lục Cận Cửu hai mắt phát sáng, phút chốc trong não lập tức tưởng tượng ra một loạt kịch bản, thậm chí đã nghĩ ra được tên con của Tần Bắc Minh.
*Kim ốc tàng kiều: nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”
Tần Bắc Minh: “……”
Anh chỉ là cảm thấy ánh mắt sắc bén kia của Lăng Mặc giống mình nhiều năm trước, mới nghĩ đến đi tìm hiểu một chút.
Gì mà kim ốc, tàng kiều, anh căn bản không nghĩ đến. Bên kia, Lăng Mặc bước nhanh như gió đi ra khỏi bữa tiệc, tranh thủ thời gian đi đến cửa thang máy.
Không ngoài dự đoán, những kẻ bắt cóc cầm súng kia sẽ đến trong 30 giây nữa.
Nếu trong trường hợp không có mang theo vũ khí, những kẻ bắt cóc kia hoàn toàn không phải đối thủ của cô, nhưng bọn họ lại giữ vũ khi buôn lậu trong tay.
Dù thân thủ của cô tốt thế nào, nhưng chung quy vẫn không đấu lại súng ống.
Kiếp trước, cô gặp bất lợi vì không có vũ khí, mới bị trói đi rồi vứt tới nhà xưởng ở ngoại thành. Tuy rằng sau mấy ngày giằng co đánh nhau, cô vẫn tiêu diệt được những kẻ phạm pháp kia, nhưng bởi vì dư luận đưa tin, trên dưới cả nước đều biết cô bị bọn bắt cóc bắt đi vài ngày.
Mặc dù trở về không tổn hại một sợi tóc nào, nhưng chẳng có ai ai chịu tin tưởng cô còn trong sạch. Thậm chí có người còn bịa đặt nói cô vì mạng mình, phải bán thân cho bọn bắt cóc hung ác mới may mắn thoát chết.
Nghĩ đến chuyện cũ, đôi mắt trong sáng của Lăng Mặc lại hiện lên một tầng tức giận.
Trước đó cô xác thực đã nghi ngờ tất cả là bẫy do Tô Dục dựng lên, cũng từng sai người điều tra kỹ Tô Dục.
Chỉ là, các nhân viên tình báo hàng đầu trên web đen cũng không thể tra ra được tin tức tiêu cực nào của Tô Dục.
Thêm vào đó, cô trong lúc vô tình từng thoáng thấy Tô Dục lẳng lặng đi xe đến chùa cầu phúc cho Thời Oanh mẹ cô, lúc này cô mới hoàn toàn gỡ bỏ nghi ngờ.
Lăng Mặc theo bản năng mà nhìn đồng hồ, cách thời gian những kẻ bắt cóc đến chỉ còn lại mười lăm giây.
Nhưng màn hình hiển thị thang máy hiện tại vẫn còn dừng lại ở tầng một!
Từ tầng một đến tầng hai mươi lăm, mười lăm giây chắc chắn sẽ không đủ thời gian. Dưới tình thế cấp bách, Lăng Mặc đành ấn nút thang máy chuyên dụng cho tổng tài bên cạnh.
Cô tự nhủ trong lòng, vị kim chủ thần bí đứng sau khách sạn Đế Hoàng tuyệt đối không thể nhàn rỗi không có việc gì làm mà ngồi chơi trong thang máy, bởi vậy tỷ lệ đυ.ng trúng so với trúng thưởng có thể còn thấp hơn.
Ngoài sự dự đoán, cửa thang máy chớp mắt mở ra, trong thang máy có ba người tóc vuốt ngược đang đứng, dáng người sánh ngang với một người mẫu nam quốc tế!
Lục Cận Cửu đôi mắt thon dài đứng ở bên trái, khóe môi nhếch lên nhìn Lăng Mặc chào hỏi:
“Lăng tiểu thư, đang đợi thang máy à?”
Đứng dựa phía bên phải mí mắt đều chưa từng nâng lên một chút là Hoắc Vân Đình, hắn sớm đã có người trong lòng, trừ Tống Tinh Vãn, chưa bao giờ nhìn mặt những cô gái khác.
Đứng yên ở giữa, một tay đút túi, Tần Bắc Minh hào quang mạnh mẽ lạnh lẽo như màn đêm rũ mắt yên lặng nhìn Lăng Mặc.
Khi nhìn đến dây váy bị đứt trên người cô, ánh mắt anh không khỏi cứng lại.
Lăng Mặc hơi nhíu mày, cô có cảm giác rằng, ba nam nhân trước mặt mình, đều không phải người có xuất thân bình thường.
Mà vị Phật lớn đứng ở giữa này, là người nguy hiểm nhất.
Nhưng mà ba người này đẹp như vậy, có lẽ là trai bao do khách sạn Đế Hoàng đặc biệt tuyển dụng, hẳn là dễ ứng phó hơn so với những kẻ bắt cóc kia.
Nghĩ vậy, Lăng Mặc hơi nới lỏng dây thần kinh đang căng chặt, đang định bước vào thang máy, không ngờ Lục Cận Cửu bước trước một bước ấn xuống nút đóng cửa thang máy, “Lăng tiểu thư, tạm biệt.”
Lăng Mặc hai tay cầm lấy vạt váy, đang suy nghĩ định xông vào thang máy, trong lúc lơ đãng lại đối diện với đôi mắt sắc bén như chim ưng của Tần Bắc Minh. Chỉ một cái liếc mắt, liền khiến cô ớn lạnh sống lưng.
Thôi.
Nam nhân này trên mặt viết ba chữ “Không Dễ Chọc” chói lòa, cô vẫn là không nên chọc đến.
Trong thang máy chuyên dụng của tổng tài, Tần Bắc Minh nhíu mày, không vui hỏi:
“Ai kêu cậu đóng cửa?”
“Cái này…”
Lục Cận Cửu nhất thời không kịp phản ứng, hoang mang gãi đầu, “Tam ca, không phải cậu ghét nhất là đi cùng thang máy với phụ nữ sao?”
Trong ấn tượng của cậu, Tần Bắc Minh chưa từng đi chung thang máy với bất kỳ người phụ nữ nào. Cậu chỉlà thuận tay làm việc tốt, đỡ cho con gái nhà người ta không bị người không biết thương hoa tiếc ngọc như Tần Bắc Minh tàn nhẫn ném ra khỏi thang máy mà thôi.
Hoắc Vân Đình nhấp môi cười khẽ, “Chuyện tốt của Tam ca chúng ta bị cậu làm cho thất bại rồi.”
“Chẳng lẽ, tiểu cô nương Tam ca coi trọng chính là vị Lăng tiểu thư này?”
Lục Cận Cửu muộn màng nhận ra sau lời nói chỉ điểm của Hoắc Vân Đình, mới phát hiện Tần Bắc Minh hôm nay rất khác thường.
Tần Bắc Minh vừa nhìn liền thấy được sự hoảng loạn trong mắt Lăng Mặc, anh nghĩ cô nhất định là đang gặp vấn đề gì đó khó giải quyết.
Tuy rằng, anh từ trước đến nay không bao giờ bận tâm đến việc giúp đỡ người khác.
Nhưng nhìn cô gái nhỏ nhà người ta hợp ý anh như vậy, giúp cô một chút cũng không phải không được.
Chờ thang máy lần nữa dừng ở tầng 25, Tần Bắc Minh thay đổi bộ dạng kiêu ngạo, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Lục Cận Cửu đang định đuổi theo, lại bị Hoắc Vân Đình túm lại, “A Cửu, chừa cho Tam ca chút không gian riêng đi.”
“Ha~ Tam ca làm sao có thể theo đuổi con gái? Tôi đi theo không phải để hỗ trợ sao.”
Lục Cận Cửu ngoài miệng nói vậy, thân thể lại rất thành thật, một chân vừa bước ra khỏi thang máy lập tức nhanh nhẹn rụt trở lại, “Thôi vậy. Tôi sẽ giúp Tam ca kiểm tra lai lịch của vị Lăng tiểu thư này.”