Chương 2: Cô sẽ tự ti?

Lăng Vân Long hơi nhướng mắt lên, nhìn về phía Tô Dục.

Tô Dục là mẹ kế của Lăng Mặc, mười năm trước bà là một diễn viên rất ăn khách, bây giờ đã ngoài bốn mươi, dáng người vẫn nhẹ nhàng, thẹn thùng như một cô gái đáng yêu xinh đẹp.

Chỉ là quá khứ của bà không hào nhoáng như vẻ bề ngoài, bà là tình nhân của giới thượng lưu, trong thời gian người bạn thân nhất của bà là Thời Oanh mang thai, bà đã trèo lên giường của chồng cô ấy là Lăng Vân Long. Sau đó, Thời Oanh qua đời vì tắc mạch nước ối trong quá trình sinh con, bà ta lập tức gả vào Lăng gia với cái bụng to. Sau khi ngồi vững vàng vào vị trí Lăng phu nhân, bà ta dựa vào thủ đoạn cực cao, thành công đè xuống những tai tiếng của bà trong giới thượng lưu, thậm chí còn rất thân thiết với các phu nhân quý tộc ở Thành phố Lâm Giang. Chính nhờ tài năng ngoại giao phi thường của Tô Dục mà Tập đoàn Thời Giản đã huy động được nguồn tài chính của nhiều bên trong nhiều năm qua. Nhờ như vậy, bà đã được Lăng Vân Long nâng niu chăm sóc trong lòng bàn tay.

Khi Lăng Vân Long nhìn thấy Tô Dục đang đến gần, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của ông ta.

‘’Trên đường bị kẹt xe, làm lỡ một chút thời gian. Đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ quên sinh nhật của con gái mình đâu.’’

Tô Dục khịt mũi một tiếng, quay lại nhìn như có vẻ đang rất giận ông. Đôi mắt phượng đang cười của bà dừng lại một lúc, phải mất một lúc mới chú ý đến Lăng Mặc hai tay đang đút vào túi quần, phong thái minh bạch.

‘’Việc Mặc Mặc bị đuổi học thế nào rồi?’’

Trên mặt Tô Dục luôn có một nụ cười nhạt, nhưng sự oán giận trong mắt bà đã tuôn ra. Có trời mới biết bà ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức và nỗ lực mới xoá được đoạn lịch sử làm tiểu tam bị người khác khinh thường kia. Sự trở lại của Lăng Mặc đồng nghĩa với việc những ‘’vết nhơ’’ mà bà đã cố gắng hết sức để thoát khỏi sẽ lần lượt ập đến.

Lăng Vân Long rõ ràng không chú ý đến tâm trạng đang thay đổi của Tô Dục, ông ôm nhẹ chiếc eo thon của bà, giọng nói nhẹ nhàng: ‘’Hiệu trưởng đi công tác, mai anh lại phải đi rồi, tiện đây Mặc Mặc vừa về nước được một tuần, không biết phép tắc, phiền em dạy dỗ.’’

‘’Đó là tất nhiên.’’

Tô Dục đặt con gấu bông trong tay xuống, lớn giọng hét vào mặt má Ngô: ‘’Còn không mang Mặc tiểu thư đi tắm rửa?’’

‘’Vâng, bà chủ.’’

Má Ngô lê thân thể mập mạp chạy ra ngoài: ‘’Mặc tiểu thư, mời đi theo tôi.’’

‘’Ừm.’’

Lăng Mặc gật đầu, vài luồng sáng loé lên trong đôi mắt trong veo, dù không trang điểm cũng đẹp đến chói mắt. Cô im lặng đi theo sau lưng má Ngô, âm thầm nghĩ ngợi nên làm gì tiếp theo. Trọng sinh đến thời điểm một năm trước khi bi kịch còn chưa bắt đầu, cũng có nghĩa là mọi thứ trước đây đều có thể bị đạp đổ và bắt đầu lại.

Lăng Thiên, Thời Dịch mối thù giữa hai người, cô sẽ trả gấp mười, gấp trăm lần. Tô Dục đạo đức giả, cô sẽ tự tay phá huỷ nó. Đối với những người anh em đã theo cô sống chết ở Đấu trường Siêu Thần, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ họ…

‘’Cô Mặc, cẩn thận! Đừng làm vấy bẩn tấm thảm Scotland do phu nhân đặc biệt đặt hàng từ Châu Âu. Má Ngô nắm lấy Lăng Mặc đang hơi mất tập trung, la hét ầm ĩ với cô ấy. Theo ý kiến của bà ấy, đôi giày vải trên chân của Lăng Mặc đã được giặt đến mức không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu, không xứng đáng đặt chân lên tấm thảm Scotland quý giá này.

‘’Không phải thảm được làm ra để giẫm lên sao?’’

Lăng Mặc nặng nề chà xát lên tấm thảm dưới chân, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào má Ngô không biết cao thấp. Kiếp trước, cô chỉ có một chút ảo tưởng về người cha ruột Lăng Vân Long, nên cô sẽ nhẫn nhịn ở mọi nơi. Tái sinh trở lại, nếu cô vẫn vô dụng như vậy, làm sao cô có thể xứng đáng với sự ưu ái của Thần Vận Mệnh?

Người giúp việc đang dọn dẹp trong phòng khách liếc nhìn cô với hai tay đút túi, Lăng Mặc trông rất lưu manh, tiếng bàn luận thì thào xôn xao bên tai không chấm dứt.

‘’Đồ đê tiện quê mùa, quả nhiên rất thô tục, bị cáo buộc đánh nhau ở trường, còn suýt bị sa thải.’’

‘’Đúng vậy! Một cô gái hoang da^ʍ thất học sao có thể sánh với nhị tiểu thư thông thạo cầm, kỳ, thi, hoạ?’’

‘’Không ngờ đại tiểu thư lại là thứ này, còn không tốt bằng tôi.’’

‘’Haha~ Ai mới là người may mắn, vừa sinh ra đã cùng thiếu gia Lương gia lập mối quan hệ từ nhỏ.’’

….

Lăng Mặc bình tĩnh đi ngang qua cô hầu gái đang thì thầm, vô tình bắt gặp ánh mắt gian xảo của cô Trương, khoé môi lại nhếch lên một vòng cung tự mãn: ‘’Cô Trương, hôi miệng thì cần đánh răng nhiều hơn.’’

‘’Cái…cái gì?’’

Cô Trương ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lăng Mặc. Âm thanh của cô rõ ràng rất thấp, Lăng Mặc làm sao nghe được?

‘’Suỵt, là cô thu hút tôi.’’

Lăng Mặc làm ra vẻ im lặng, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người. Dù sao, tất cả mọi người trong Lăng gia, ngoại trừ má Điền là đầu bếp, tất cả họ đều bị khuất phục bởi sự đố kỵ và quyền lực của Tô Dục.

Mặt cô Trương đỏ bừng, xấu hổ đến mức cô ta ước gì mình có thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống. Vốn chỉ muốn tranh luận với Lăng Mặc, nhưng vì thân phận đại tiểu thư nhà họ Lăng, cô chỉ còn cách bình tĩnh, âm thầm nuốt xuống cơn tức này.

Lăng Mặc muốn lên lầu nhưng liếc mắt một cái, lại nhìn thấy Lăng Điềm đang ngồi trước đàn piano, đột ngột chơi bài <>, được mệnh danh là một trong mười bản nhạc thần thánh hàng đầu, cô sải bước về phía trước, ‘’Duang’’ một tiếng, cô đập tay vào phím đàn.

Tiếng đàn dừng đột ngột, sự im lặng quỷ dị âm thầm lên men.

Không biết tại sao, giờ khắc này tất cả mọi người đều nín thở, sợ Lăng Mặc sẽ làm gì đó khác thường với Lăng Điềm. Lăng Điềm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc, giả mù sa mưa thăm hỏi một câu: ‘’Chị cũng muốn chơi một bản sao?’’

Má Ngô cảm thấy Lăng Điềm cho chút không vui, giống như con chó pug chồm tới trước, kỳ quái nói: ‘’Mặc tiểu thư ở đâu mà biết chơi dương cầm? Theo ý kiến của tôi, cô ấy chỉ có thể nắm chặt tay đập vào phím đàn mà thôi.’’

‘’Má Ngô, đừng nói chị như vậy.’’ Lăng Điềm nhẹ nhàng ngăn má Ngô lại, trên mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào.

‘’Đều trách tôi, vô tình nói ra sự thật.’’

Má Ngô nhìn Lăng Mặc, người có vẻ thờ ơ, giống như đang xin lỗi, nhưng trong lời nói lại tràn đầy kiêu ngạo: ‘’Cô Mặc đừng cảm thấy thấp kém, dù sao Nhị tiểu thư cũng không phải người bình thường có thể so sánh tới.’’

Lăng Mặc đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Khi cô ấy chơi dương cầm bốn tay cùng nghệ sĩ piano Maxim, Lăng Điềm thậm chí không thể vượt qua được lớp chín.

Hai chữ ‘’tự ti’’, không thể xuất hiện trong từ điển của cô. Người nên hổ thẹn chính là Lăng Điềm. Mười bảy nốt sai trong một bản nhạc, thật xấu hổ khi học từ một bậc thầy piano quốc tế.

Lăng Điềm bối rối nhìn Lăng Mặc như cười mà không phải cười, giọng nói ngọt ngào nhuốm một tia ảm đạm: ‘’Sao chị lại cười?’’

‘’Có cần tôi nói cho cô biết không?’’ Đối với một tiểu bạch liên hoa như cô ta, chỉ cần một cú đấm của cô là đủ.

Lăng Mặc, người đang say mê bấm phím đàn piano, bất ngờ bắt gặp đôi mắt tròn xoe của Lăng Điềm, kèm theo giọng nói lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Lăng Điềm lập tức nổi giận, ‘’teng’’ một tiếng nhảy ra khỏi ghế, nhỏ giọng nói vào tai Lăng Mặc: ‘’Sao thế? Cô là người ngoài, dám ở chỗ của tôi làm càn, cô ngay cả soi gương cũng thèm nhìn xem mình nặng bao nhiêu?’’

‘’44kg, nhẹ hơn cô năm ký, không có cách nào, tôi ăn không mập lên được.’

Lăng Mặc đá đôi giày vải trên chân, dùng đôi giày dùng một lần do người giúp việc đưa cho, đi lên lầu không quay lại. Để lại một căn phòng đầy những người với những biểu cảm mắt to mắt nhỏ khác nhau.

Lăng Điềm dễ bị béo phì, bất cứ khi nào nghe thấy ai đó đang nói về cân nặng của mình, toàn thân cô ta sẽ nổ tung ngay lập tức. Cô hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao gầy của Lăng Mặc.

‘’Tiểu Điềm, quên lời mẹ dặn con sao? Chó cắn con, con có cắn lại không?’’

Tô Dục xoắn eo rắn nước, bộ dạng duyên dáng bước về phía Lăng Điềm.