Chương 19: Hiệu trưởng đích thân sửa tên Lăng Mặc!

Tô Dục nheo mắt lại, đuôi lông mày vô thức nhướng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Mặc có mấy phần khinh thường.

Đầu năm nay, ngay cả một con chim sẻ xám bẩn thỉu cũng muốn bắt chước học con ngỗng đẻ trứng, thực sự là không biết tự lượng sức mình.

Cái loại phế vật được 0 điểm tất cả các môn như Lăng Mặc, vậy mà lại có dũng khí thách thức độ khó của cuốn đề thi chung mô phòng hệ số 0,45?

Nói như vậy, hệ số độ khó thi vào trường Đại học không chênh lệch mấy chỉ duy trì ở trong mức 0,6- 0,7, phần lớn học sinh ở các môn đều có điểm trung bình cao hơn mức tiêu chuẩn một chút.

Mà hệ số độ khó 0,45 trực tiếp hạ điểm trung bình xuống ít nhất hai bậc.

Đối với phần lớn bộ phận học sinh mà nói, đây đã là độ khó biếи ŧɦái ở cấp độ Thanos rồi, huống chi Lăng Mặc, một chữ tiếng to cũng không biết được mấy chữ?

Lăng Mặc phớt lờ ánh mắt khinh thường của Tô Dục, thản nhiên liếc nhìn phiếu trả lời mẫu bên tay trái của Chu Tư Lương.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhận ra nét chữ của Lăng Điềm.

Chu Tư Lương lầm tưởng Lăng Mặc muốn nhìn lén đáp án, tỉnh bơ lặng lẽ xếp chồng những tài liệu khác của mình lên trên tờ đáp án của Lăng Điềm.

Nhưng điều khiến ông ấy ngạc nhiên là Lăng Mặc căn bản không hề có ý định thu tầm mắt lại, ngược lại làm trò ngay trước mặt ông ấy, công khai rút tờ đáp án của Lăng Điềm ra, đọc nhanh như gió xem lướt qua.

“Bạn học Lăng, bạn đang làm gì vậy? Không trả lời được lại định sao chép bắt chước phiếu trả lời mẫu từ bài kiểm tra thử lần này?” Chu Tư Lương chưa bao giờ gặp qua một học sinh vô liêm sỉ như vậy, trong giọng nói lộ ra chút tức giận đang được kìm nén.

Tô Dục đang khoanh tay cũng không nghĩ đến Lăng Mặc lại có thể là kẻ vô lại đến mức độ này, chỉ có điều vừa nhìn thấy hai chữ “Lăng Điềm” được viết rõ ràng ở phần họ và tên trên phiếu trả lời mẫu, vẻ đắc ý trên mặt lại càng tăng thêm, ngay cả che cũng không che được.

“Mặc Mặc à, trong phương diện học tập, con thực sự cần phải học hỏi Tiểu Điềm nhiều hơn. Nhưng để con học tập từ chỗ con bé không có nghĩa là để con chép lại lời giải của con bé, con để bài làm của Tiểu Điềm xuống trước, đừng để cho hiệu trưởng chê cười.”

“Ai nói tôi muốn chép theo?”

Lăng Mặc lạnh lùng hỏi lại một câu, sau đó thuận tay cầm bút gel trong hộp bút bắt đầu múa bút thành văn lên phiếu trả lời của Lăng Điềm.

Chu Tư Lương chỉ cảm thấy đầu đau nhức kêu ong ong, giọng nói nghiêm túc:

“Bạn học Lăng, em đang làm gì vậy? Sao lại tùy tiện vẽ nguệch ngoạc lên phiếu lời giải mẫu?”

“Cho em năm phút.”

Lăng Mặc không cho bàn bạc mà trả lời một câu.

Có lẽ bởi vì giọng nói của cô mang theo uy hϊếp mạnh mẽ, Chu Tư Lương lại thực sự nuốt xuống những lời khiển trách sắp thốt ra, ngược lại tầm mắt dừng ở trên hàng chữ mang thể chữ độc đáo đầy tính mỹ cảm trên phiếu lời giải mẫu của Lăng Điềm.

Tô Dục không nhìn thấy đường ra, chỉ cho rằng Lăng Mặc đang giở trò múa rìu qua mắt thợ.

Năm phút sau, Lăng Mặc đặt chiếc bút mực đen trong tay xuống kêu cái ‘cạch’, đưa tờ đáp án cho Chu Tư Lương: “Hầu hết các câu hỏi đều khá dễ hiểu nên em chỉ chọn một hoặc hai câu hỏi khó cho mỗi môn để làm, Vật lý 11 điểm, Hóa học 13 điểm, Sinh học 18 điểm, Tiếng Trung 17 điểm, Toán học 12 điểm, Tiếng Anh 2 điểm, tổng cộng là 73 điểm.”

“Mặc Mặc, con có chắc chắn mình không chép lại đáp án của Tiểu Điềm không?”

Tô Dục nhất thời không nhịn được, bật cười ‘khanh khách’ thành tiếng.

Lăng Mặc đặt một tay lên lưng ghế phía sau Tô Dục, hơi cúi người, trên mặt hiện lên nụ cười: “Dì, dì coi tôi là quân địch giả sao? Bằng không sao dì cứ luôn không chịu nổi lại nghĩ xấu về tôi như vậy?”

“Đứa nhỏ này, nói nhảm cái gì thế hả! Ý của dì là con đọc sách không tốt cũng không sao, nhưng ít nhất con phải là người có phẩm hạnh đoan chính. Vừa rồi, rõ ràng là con đã sao chép phiếu trả lời của Tiểu Điềm trước mặt dì và hiệu trưởng Chu, sao chớp mắt đã không thừa nhận rồi?”

Tô Dục tự cho mình chiếm thế thượng phong, khí thế càng thêm bức người.

Bà ta hoàn toàn xem nhẹ mấy lúc muốn nói lại thôi của Chu Tư Lương, một lòng thầm nghĩ sẽ phàn nàn với Lăng Vân Long về theo tác ma quỷ của Lăng Mặc khi chép lại bài thi của Lăng Điềm một phen.

Nhưng vừa lúc bà ta nhấn nút gọi thoại, Chu Tư Lương đột nhiên lên tiếng, thay Lăng Mặc nói một lời công bằng:

“Lăng phu nhân, chắc là bà đã hiểu lầm bạn học Lăng rồi. Tất cả những câu hỏi mà bạn học Lăng viết đều là những câu làm mất điểm trong phiếu trả lời mẫu này.”

“Cái gì? Câu hỏi mất điểm?”

Rõ ràng Tô Dục không ngờ tới kết quả như vậy, giọng điệu vốn đã cao vυ"t của bà ta trong nháy mắt càng trở nên bén nhọn hơn.

“Đúng vậy.”

Dường như Chu Tư Lương cũng luyến tiếc không nỡ buông tờ đáp án trong tay xuống, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào nét chữ mạnh mẽ có lực của Lăng Mặc trên tờ đáp án.

Tô Dục sửng sốt một lát, một hồi lâu mới mở miệng trầm giọng hỏi:

“Hiệu trưởng Chu, Mặc Mặc có thể đoán mò trả lời đúng một hai câu?”

“Mấy câu hỏi bạn học Lăng làm đều chọn đúng hết. Đặc biệt là câu hỏi cuối cùng của môn Toán, lời giải còn tinh giản hơn những gì được in trong đáp án tiêu chuẩn.”

Lúc này, Chu Tư Lương đã hoàn toàn thay đổi toàn bộ quan điểm của mình đối với Lăng Mặc, thậm chí còn nở một nụ cười thân thiện với cô: “Tôi không thể ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bạn học Lăng đã có tiến bộ vượt bậc như vậy. Tôi sẽ sắp xếp cho em học lớp A năm ba một tháng.”

“Hiệu trưởng, điểm số hiện tại của em còn không đủ để được nhận vào lớp A. Nếu như được đặc cách tuyển chọn, e rằng sẽ tổn hại đến danh tiếng của thầy. Nếu thuận tiện hơn, thầy có thể xếp em vào lớp F.”

Lăng Mặc kiên quyết từ chối lời đề nghị của Chu Tư Lương.

So với lớp A bị quản chế nghiêm khắc và đầy “ruồi bọ”, cô càng thích lớp F ít bị quản lý hơn.

Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm lớp F Tiêu Oánh Oánh đã từng trong ngoài âm thầm sỉ nhục cô.

Bây giờ cô cũng không phải loại bạch liên hoa hay thánh mẫu có tình cảm cao thượng, chỉ cần người từng xúc phạm cô, đương nhiên cô phải đáp lễ từng chút một.

Kiếp trước, chính vì lo lắng rằng sự an toàn của gia đình sẽ bị ảnh hưởng nếu thân phận đặc biệt của cô bị lộ ra ánh sáng nên cô quyết định kiềm chế những góc cạnh sắc bén của mình, thành thành thật thật trở thành bùn không trát nổi tường.

Nhưng bây giờ, sau khi bị cái gọi là người nhà làm thương tích đầy mình, cô không còn sẵn sàng làm vật hy sinh dù chỉ một chút cho những kẻ không quan trọng này nữa.

Tô Dục sửng sốt đến mức gần như không nói nên lời, đần độn nhìn chằm chằm Lăng Mặc một hồi lâu, vẫn không muốn tin rằng Lăng Mặc lại có thể trả lời những câu hỏi mà Lăng Điềm không thể trả lời chính xác.

Từ trước tới nay Lăng Điềm đều có tính tự giác, mỗi đêm đều học đến rạng sáng mới chịu đi ngủ.

Trái lại, Lăng Mặc không phải đang đánh nhau thì chính là đang chơi game trên mạng.

Làm sao cái loại thi các môn đều được 0 điểm, ngay cả bài tập về nhà cũng không muốn làm, sao có thể đột nhiên thông suốt?

Chẳng lẽ, vì để ở lại trường trung học số 1, trước khi tới đây đã chuẩn bị kỹ càng từ trước?

Giữa lúc bà ta còn chưa thể hồi thần trở lại, giọng nói trầm thấp của Lăng Vân Long đột nhiên vang lên từ chiếc điện thoại mà bà ta đang cầm trong lòng bàn tay:

“Dục Nhi, Mặc Mặc mới từ nông thôn quay về, phương diện bài vở có tiến bộ đã là chuyện vô cùng may mắn, em cũng đừng quá khắt khe với con bé. Nếu con bé muốn tới lớp F thì cứ để con bé đi.”

“Ừm, tất cả nghe theo lời anh.”

Tô Dục cúp điện thoại, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo hiện lên một tia u ám.

Nhiều năm như vậy, Lăng Vân Long cơ bản chưa bao giờ nói nặng lời với bà ta, khi ở trước mặt ông ta, bà ta cũng vẫn luôn thể hiện sự dịu dàng mà lại thấu hiểu.

Không nghĩ tới, hôm nay lại có thể bị con đĩ Lăng Mặc này khích đến mức suýt thì phá hỏng việc lớn.

Thật đáng ghét!

“Dì cảm thấy cơ thể khó chịu à?”

Con ngươi như ngọc lưu ly sáng rõ tỏa ra ánh sao rạng sỡ, khóe miệng tuy không có ý cười nhưng từ lông mày và trong mắt lại hiện lên một tia mỉa mai.

Tô Dục nhìn con ngươi Lăng Mặc đến chói mắt, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

Bà ta tức giận đứng dậy, đang định nhăn mặt bỏ đi thì đột nhiên bị tấm phản quang ngoài cửa sổ làm chói mắt, lúc này bà ta mới nhớ ra bên ngoài tòa nhà giảng dạy còn đang có một nhóm phóng viên cắm điểm nằm vùng.

Sở dĩ đưa đám phóng viên này tới đây chủ yếu là vì muốn giới truyền thông vạch trần bản chất phản nghịch không nghe dạy dỗ, đánh nhau thành thói, bản tính bất lương vì lợi ích riêng.

Chỉ có như vậy, bà ta mới có thể hoàn toàn tẩy trắng thoát được ô danh ngược đãi con gái kế.

Khi xuống xe, bà ta vốn định tự biên tự diễn ra vở kịch ác nữ đẩy ngã mẹ kế, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Lương Phi Phàm quấy nhiễm một trận hỗn loạn.

Lần này không có Lương Phi Phàm phá rối, chắc chắn Lăng Mặc không trốn thoát được ván cờ mà bà ta đã dày công thiết lập.

Tròng mắt Tô Dục hơi tối lại, bà ta đổi lại sắc mặt đen ngòm ban nãy, chìa bàn tay thon dài về phía Lăng Mặc:

“Mặc Mặc, đỡ dì ra ngoài hít thở không khí đi. Có thể là do dì nhịn ăn quá lâu nên tụt huyết áp lại tái phát, thật sự rất chóng mặt.”