Chương 18: Lương Phi Phàm – Kẻ bám đuôi

Lăng Mặc: “???”

Cô lạt mềm buộc chặt lúc nào?

Người sáng suốt hẳn là cũng nhìn ra được, cô thực sự rất ghét cậu ta.

“Lăng Mặc, anh hỏi em nói.” Lương Phi Phàm đơn giản lộ vẻ hấp tấp kéo mạnh cà vạt, môi mỏng mím thành một đường thật chặt.

Lăng Mặc móc móc lỗ tai, như cười như không nói:

“Lương Phi Phàm, anh không ngoan ngoãn đợi trong Sơn Hải Kinh, lại mù mắt có sức lực nhảy lung tung tới trước mặt tôi làm gì?”

“Có ý gì?”

Lương Phi Phàm bối rối, đang êm đạp, cô nhắc tới cái quái gì?

Lăng Mặc hất tay cậu ta ra, lạnh lùng liếc nhìn Tô Dục đang ngồi ở ghế sau xe với vẻ mặt xanh mét, trên mặt lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “Ý trên mặt chữ.”

Sắc mặt Lương Phi Phàm càng khó coi hơn, tiếp tục truy hỏi đến cùng: “Ý trên mặt chữ là ý gì?”

Cách đó không xa, Hùng Sơ Mạch đang ngáp liên tục không ngờ lại nhìn thấy Lương Phi Phàm đẹp trai, tài giỏi, lập tức xốc lại tinh thần, nhanh chóng đi tới.

Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lương Phi Phàm vẫn đang dõi theo bóng lưng xa dần của Lăng Mặc, luôn miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu ta: “Anh Phi Phàm, trong Sơn Hải Kinh tất cả đều là kỳ cầm dị thú, đây là Lăng Mặc đang quay một vòng vẫn là chửi anh đó.”

“Chị gái, sao chị ấy có thể như vậy!”

Lăng Điềm nhíu mày, giọng nói dịu dàng mềm mại, thân hình mảnh dẻ lại thanh tú mềm mại yếu đuối, khiến lòng người ngứa ngáy.

Lương Phi Phàm tức giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung, ngay cả thở cũng hổn hển không nổi, nếu Lăng Điềm không ra đây, có lẽ cậu ta đã không thật sự xông lên trước dạy dỗ Lăng Mặc một trận.

“Anh Phi Phàm, anh không giận chị gái chứ?” Lăng Điềm ngước đôi mắt sáng lên bình tĩnh nhìn Lương Phi Phàm.

“Không có.”

Lương Phi Phàm đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, ngược lại đưa hộp trang sức trong túi quần cho Lăng Điềm: “Đây, quà sinh nhật của em. Hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quên đưa cho em.”

“Cảm ơn.”

Lăng Điềm lòng đầy vui vẻ mở hộp trang sức Lương Phi Phàm đưa cho, nhưng khi cô ta nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương nằm nghiêm chỉnh trong hộp trang sức, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Quả nhiên, đây hẳn là chiếc nhẫn kim cương mà Lương Phi Phàm dùng để lấy lòng Lăng Mặc tối qua.

Có thế nào Lăng Điềm cũng không ngờ Lương Phi Phàm lại tặng cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương cũ.

Càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn chính là Lăng Mặc không cần chiếc nhẫn kim cương này!

Lương Phi Phàm nhận ra tâm tình của Lăng Điềm có gì đó không đúng, trầm giọng hỏi: “Sao thế, không thích à?”

“Không có, em rất thích nó.”

Lăng Điềm rũ mắt bởi vì ghen tị mà đỏ ngầu xuống, nhẹ nhàng đáp lời.

Lương Phi Phàm tựa hồ có chút lơ đãng, miễn cưỡng cười: “Thích là tốt rồi. Anh còn có việc, đi trước.”

Tô Dục ngồi ở ghế sau vốn định diễn vở kịch đạo đức gia đình “Cô đẩy tôi ngã” ở cổng trường, có thế nào bà ta cũng không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một Lương Phi Phàm, buộc lòng phải lặng lẽ chấm dứt chiến tranh, tạm thời đè áp khả năng diễn xuất của nữ hoàng điện ảnh, lòng tràn đầy sự khó chịu bước ra khỏi xe.

Vừa mới bước vào cổng trường, nhờ tỉ lệ dáng người ưu việt cùng làn da trắng lạnh, Lăng Mặc đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

“Cô gái này là ai thế? Da trắng nõn, xinh đẹp cứ như một đại minh tinh vậy.”

“Hình như tên là Lăng Mặc, vừa mới chuyển đến lớp F năm ba được một tuần. Đẹp thì đúng là đẹp, chỉ tiếc là thành tích quá kém. Nghe nói, toàn bộ bài kiểm tra các môn đều được 0 điểm, khiến Mẫu Dạ Xoa lớp họ tức đến mức suýt trúng gió.”

“Đúng là cô ấy! Dám thi được 0 điểm, chắc chắn là một kẻ trâu bò.”

“Ôi, để tôi đi, sao tôi lại cảm thấy cô gái này còn đứng đắn hơn so với hoa khôi giảng đường Lăng Điềm lớp A nhỉ?”

“Không phải sao? Lăng Điềm và cô ấy đứng chung cùng một khung hình, đột nhiên cảm thấy không còn giống nữ thần nữa.”



Ánh mắt của mọi người dường như đều dán chặt trên người Lăng Mặc, hơn nửa ngày vẫn không thể rời mắt.

Không chỉ vậy, có người còn lén lấy điện thoại ra, nhấp một cái liền đăng ảnh của Lăng Mặc lên diễn đàn của trường Nhất Trung.

Hùng Sơ Mạch nghe thấy tiếng mọi người thảo luận, đột nhiên quay người tròn mắt, cằn nhằn với Lăng Điềm:

“Mắt bọn họ mù rồi sao? Lăng Mặc chỉ là một con nhỏ quê mùa không chính thống, sao có thể đánh đồng so được với cậu – công chúa hàng thật giá thật của nhà họ Lăng?”

“Từ trước đến nay chị ấy vẫn có chút mánh khóe. Tớ nghe anh họ của chị ấy nói qua, lúc còn ở nông thôn, vẫn luôn có mấy nam sinh đánh nhau vì để tranh giành chị ấy.” Giọng điệu của Lăng Điềm có chút chua xót, nhưng trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười yếu ớt đúng mực.

“Bây giờ mới có bao nhiêu tuổi mà đã lẳиɠ ɭơ thành như vậy rồi?”

Hùng Sơ Mạch cười nhạt khinh bỉ, từ tận đáy lòng, ánh mắt coi thường liếc nhìn Lăng Mặc, nhìn qua thì có vẻ là thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng. Nhưng trên thực thế vẫn chỉ là một con hồ ly tinh còn khai hơn bãi nướ© ŧıểυ.

“Mặc kệ cô ta. Thứ sáu hàng tháng có bài kiểm tra. Chúng ta cứ chuẩn bị cho tốt trước đi đã.”

Lăng Điềm siết chặt hộp trang sức vẫn còn hơi ấm của Lương Phi Phàm trên đó, buông bỏ hết hàng vạn suy nghĩ, bước nhanh vào phòng học.

Bên kia, hai người Lăng Mặc và Tô Dục cũng đi vào văn phòng làm việc của hiệu trưởng.

Vừa bước vào cửa, một luồng ánh sáng chói mắt vừa vặn đập vào cột cửa, khiến Lăng Mặc gần như không thể nhìn ra mà phải nheo mắt lại.

Hóa ra, thứ mà Tô Dục bán trong hồ lô lại là một mớ thuốc mơ hồ.

Lăng Mặc lắc đầu, khóe môi có chút bất đắc dĩ cong lên, nghiêng người, lười biếng ngồi dựa trên ghế sofa cạnh cửa, không nói một lời.

Hiệu trưởng Chu Tư Lương nhìn thấy Tô Dục thong dong đi đến, ông ấy vội vàng đứng dậy niềm nở rót cho bà ta một chén nước: “Lăng phu nhân, mời bà ngồi.”

Tô Dục khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vén váy lên, tao nhã ngồi đối diện Chu Tư Lương.

Bà ta dùng một tay nhận lấy chiếc cốc giấy mà Chu Tư Lương đưa tới, khẽ nhấp môi một ngụm nhỏ, không nhanh không chậm nói:

“Thầy Chu, hẳn là thầy đã đoán được mục đích tôi tới đây rồi phải không?”

“Lăng phu nhân, là thế này. Theo quy định, trường chúng tôi sẽ từ chối nhận những học sinh không đạt mốc điểm tiêu chuẩn trong bài kiểm tra.” Chu Tư Lương khó xử nói.

“Thầy Chu, thầy có thể châm chước một chút không? Nền tảng của Mặc Mặc hơi kém chút, chúng tôi cũng không trông đợi con bé có thể vào được lớp A. Thầy có thể xem xét sắp xếp cho con bé học ở lớp F nửa học kỳ không? Nếu thực sự có phần khó xử, cũng có thể xử lý lưu ban.”

Chu Tư Lương cau mày, ông ấy vừa không muốn đặc tội với nhà họ Lăng giàu có và quyền lực, cũng không muốn kéo tỷ lệ lên học của trường trung học số 1 xuống vì một người như Lăng Mặc, suy tính một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:

“Nếu bạn học Lăng có thể thi được 30,40 điểm cũng được thôi. Vấn đề là, ngay cả một câu mà cô bé còn không trả lời đúng. Nếu không thì, bà có thể bạn học Lăng đi học thử trường trung học dạy nghề? Nếu không có thiên phú học tập, vậy học một môn nghệ thuật dù sao cũng tốt hơn là tất cả các môn bị 0 điểm.”

Nghe vậy, trong lòng Tô Dục càng cảm thấy vui vẻ.

Bà ta đã nói từ trước, Lăng Mặc giống như bùn không trát được tường, không có tiền đồ.

Nếu để Lăng Vân Long biết được hiệu trưởng trường trung học số 1 sống chết không nhận Lăng Mặc, chắc chắn sẽ càng cảm thấy mất hết thể diện, có khi còn có thể thẹn quá hóa giận, đổ hết mọi tội lỗi lên trên người Lăng Mặc.

Đến lúc đó, chờ tập đoàn Thời Giản giải quyết xong mối nguy khủng hoảng danh tiếng, chắc chắn Lăng Vân Long sẽ đuổi đứa con ghẻ vô dụng này ra khỏi nhà…

Nghĩ đến đây, vẻ u ám trên mặt Tô Dục tan biến, bà ta không giấu được sự vui mừng.

Lăng Mặc đang buồn ngủ dựa vào ghế sô pha đương nhiên đoán ra được tâm tư nhỏ nhặt của Tô Dục, sau đó lười biếng ngáp một cái, cuối cùng cũng đứng dậy, thong thả đi thẳng đến bàn hiệu trưởng.

Rầm!

Tiếng đập bàn giòn tan đột nhiên vang lên, hai người Chu Tư Lương và Tô Dục ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu nhìn cô.

Chỉ thấy, hai tay cô chống lên mặt bàn, dường như tốn rất nhiều công sức mới nén được tính khí, trầm giọng hỏi một câu: “Hiệu trưởng, ý của thầy là, nếu em có thể thi được 40 điểm, thì tính là thông qua kiểm tra?”

“Cũng có thể nói như vậy.”

Chu Tư Lương đẩy kính mắt, thầm nghĩ hẳn là Lăng Mặc muốn thử thời vận thi lại một lần nữa, cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho cô tờ đề thi chung mô phỏng cấp ba đặt trên bàn.