Lý Tân Long được mang đi, là vào buổi chiều của một tuần sau.
Thời gian trễ hơn mấy ngày so với đời trước.
Đời trước, Lý gia dùng Lý Tân Long để đổi tiền thuốc men cho mẹ Lý cùng tiền học phí của mấy đứa nhỏ trong nhà, nhưng đời này không phải, cho nên nhà họ muốn giữ Lý Tân Long lại thêm mấy ngày.
Một ngày kia, thôn Dư Giáp chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, một hàng xe cộ dừng lại ở trước cửa thôn.
Lý gia nằm sâu trong một con đường đất nhỏ hẹp, xe chạy không vào được, cho nên người ta liền nhìn thấy một đám người sang quý từ trên xe bước xuống đi thẳng đến Lý gia, đội ngũ này thật dài, vào thời đại đó chỉ có thể thấy được trên TV mà thôi.
Người đến đón Lý Tân Long chính là Hàn Thiên Hào cùng Hàn phu nhân (Sở Tiếu), Hàn Đông Lỗi, Hàn Vân Phỉ - vợ tương lai của Lý Tân Long.
Đây là lần đầu tiên Lý Tân Hạo gặp lại Hàn Đông Lỗi từ sau khi sống lại.
Gian phòng mái ngói đơn giản, khách nhân tôn quý, cùng mấy chén nước sôi để nguội. Lý gia không lấy tiền của Hàn gia, đây là hành động của một người cha nghèo khổ giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho con trai mình.
Mà phần tôn nghiêm này khiến cho người khác vô cùng cảm động.
Lý Tân Hạo tránh ở trong phòng, vẫn luôn không đi ra cửa. Đời trước đều đã kết thúc theo trận lửa cháy kia, đời này dự báo trước vẫn không thể tránh gặp mặt Hàn Đông Lỗi, nhưng mà...
Không có nhưng mà, lúc Lý Tân Long sắp phải đi lại không nhìn thấy được Lý Tân Hạo : « Tiểu Hạo...Tiểu Hạo nếu lại không ra, anh trai phải đi đó. »
Mẹ Lý vào phòng, ôm Lý Tân Hạo ra.
Đứa nhỏ thẹn thùng chôn mặt vào trong l*иg ngực mẹ, nhưng thật ra là cậu không muốn nhìn những người đó.
« Tiểu Hạo. » Lý Tân Long đi qua nắm lấy tay em trai, « Anh trai phải đi rồi. »
Giọng nói nghẹn ngào lập tức khiến Lý Tân Hạo phải ngẩng đầu lên.
« Thật là một đứa trẻ xinh đẹp. »
Tính cả đời trước, câu đầu tiên mà Hàn Đông Lỗi mười tuổi nói với Lý Tân Hạo bốn tuổi, vẫn là câu nói này.
Lý Tân Hạo liếc mắt nhìn hắn ta, xoay người ôm lấy anh trai : « Anh trai, em sẽ nhớ anh. » Giọng nói giòn nộn làm người nghe cảm thấy rất là đáng yêu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn thiếu gia bị người hoàn toàn xem nhẹ, nhịn không được lại nói một câu : « Mẹ, nhân tiện đính đứa bé kia cho con luôn đi. »
« Bậy bạ. » Sở Tiếu dở khóc dở cười, « Đó là bé trai. »
« Bé trai ? » Hàn Đông Lỗi không tin, đi đến bên cạnh Lý Tân Hạo, sau đó ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ giữa hai chân Lý Tân Hạo, một màn này, giống như một đời trước.
Chỉ là đời trước, lúc ấy Lý Tân Hạo còn nhỏ tuổi, chỉ dám nói Hàn Đông Lỗi ăn đậu hủ mình. Đời này, Lý Tân Hạo đã biết dùng chân đá người.
Trên cái quần màu trắng của Hàn Đông Lỗi in một dấu chân toàn bùn đất của Lý Tân Hạo, cẳng chân hắn ta cũng hơi đau nhức, sức lực đá người của đứa nhỏ này cũng không phải là nhỏ. Đương nhiên không nhỏ, Lý Tân Hạo dùng mười phần sức lực, cộng thêm ý hận của đời trước nữa.
« Tiểu Hạo. » Mẹ Lý chạy nhanh ôm lấy con trai, rất sợ khách quý tức giận.
« Không sao, không sao. » Hàn Đông Lỗi dù đau cũng sẽ không so đo với một bé trai bốn tuổi, mặt khác còn rất sợ mẹ Lý sẽ mắng đứa bé này cho nên hắn ta liền nói vài câu hay ho, « Dì à, nếu thằng bé này là con gái thì tốt rồi. »
Hàn Đông Lỗi mười tuổi, đã có phong độ thân sĩ.
Lý Tân Hạo hừ lạnh một tiếng không cho là đúng. Hàn đại thiếu gia sau khi lớn lên không có hứng thú với phái nữ, nếu thật sự là nữ, ngươi cũng chướng mắt.
Một tiếng hừ này, Hàn Đông Lỗi nghe thấy được, hắn ta nhướng mày, hơi chút kinh ngạc.
Con cháu thế gia, mười tuổi đã thành thục đến một mức độ nhất định, tuy rằng Hàn Đông Lỗi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì cả, chỉ nhìn đầu nhỏ Lý Tân Hạo thêm vài lần, sau đó mới đi theo cha mẹ rời đi.
Trong thành phố lớn phồn hoa, Lý Tân Hạo bốn tuổi bị Hàn Đông Lỗi quên đi rất mau, chỉ là khi ngẫu nhiên trên phương diện thẩm mỹ sẽ nhớ tới bản thân đã từng nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp đến như vậy.