Nhà họ Hàn rất có tiền, có thể nhìn ra được điều đó từ vị trí nơi biệt thự tọa lạc. Những năm đầu 90, ngành địa ốc trong nước chỉ vừa khởi bước, lúc này giá nhà tuy thấp, nhưng mệnh giá tiền lại có giá trị lớn.
Lý Tân Hạo bất thình lình co quắp lại một chút, nhà họ Hàn tựa như một cái l*иg sắt, khiến cậu rất bất an. Người nhà họ Hàn nên kiêu ngạo, nhưng phần kiêu ngạo từ trong xương cốt này lại khiến bọn họ vẫn thấp thoáng lộ ra ánh mắt khinh thường người khác.
"Thiếu gia." Người hầu tiến lên, mở cửa xe ra.
Hàn Đông Lỗi vừa bước xuống xe liền vội vàng đi sang mở cửa bên kia: "Hạo Hạo cẩn thận một chút."
Lý Tân Hạo bò từ trên xe xuống, bởi vì vóc người nhỏ cho nên cậu vẫn bị Hàn Đông Lỗi ôm lấy nửa người bế xuống. Chân vừa mới chạm đất, cậu đã tránh thoát khỏi Hàn Đông Lỗi, chạy tới bên người Lý Tân Long, lôi kéo quần áo anh trai mìn
"Anh Đông Lỗi, em để Hạo Hạo ở chung phòng với em nha. Giờ em dẫn nhóc lên phòng trước." Lý Tân Long mở miệng.
"Tớ đi với cậu, tớ dọn một ít đồ chơi nhỏ qua cho Hạo Hạo." Hàn Vân Phỉ đi sang bên kia, nắm lấy tay nhỏ của Lý Tân Hạo.
Hàn Đông Lỗi thấy một màn này liền trừng mắt: "Anh cũng có rất nhiều đồ chơi, Hạo Hạo đi với anh đi." Nói, hắn đã đuổi theo.
Nhưng mà chẳng bao lâu, Hàn Đông Lỗi đã dừng bước chân lại, bởi vì ba người phía trước đã ngừng lại.
Chỉ thấy có một thiếu niên từ trong cổng lớn đi ra, y nửa dựa vào cổng, khóe môi hơi hơi mỉm cười nhìn về phía bọn họ.
Thiếu niên vô cùng tuấn tú, thân thể thon dài, ráng màu buổi chạng vạng chiếu rọi lên trên người y giống như nạm lên đó thêm một mạt màu vàng nhạt óng ánh.
"Chú." Hàn Đông Lỗi kích động điên rồi, hô lên một tiếng liền xông lên phía trước ôm lấy đối phương.
Thiếu niên này, chính là Sơ Lam Phong.
Sơ Lam Phong là một người từ trong ra ngoài đều lộ ra ưu nhã cùng tôn quý.
Ở đời trước, lần đầu tiên Lý Tân Hạo gặp Sơ Lam Phong là ở buổi lễ kết hôn của Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ. Y đứng giữa ánh mắt sùng bái cùng tung hô của mọi người, loại chói sáng đến lóa mắt này lấn át hẳn nhân vật chính là cô dâu cùng chú rể.
Nhưng Lý Tân Hạo lại không dám đến gần người này. Cậu luôn cảm thấy chỉ cần bị một ánh mắt lạnh lẽo của Sơ Lam Phong nhìn lướt qua thì giống như là tất cả những thứ ở tận sâu trong lòng cậu đều bị y nhìn thấu hết vậy. Đúng vậy, ở đời trước, lúc đứng bên người Hàn Đông Lỗi, Sơ Lam Phong đã cho cậu một ánh mắt, mà chỉ một ánh mắt này liền khiến cho về sau hai người không hề có giao điểm.
Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Lý Tân Hạo, Sơ Lam Phong quay đầu, trong đôi mắt hiện lên một chút kinh ngạc, bên kia là một đứa nhỏ ăn mặc giản dị nhưng lớn lên lại cực kỳ xinh đẹp.
Đôi môi hơi mím lại khẽ cong lên thành một độ cung, giọng nói trong trẻo nói: "Đứa bé này là ai?"
"Là em trai của Tân Long, tên Hạo Hạo, đẹp ha chú?" Dáng vẻ Hàn Đông Lỗi giống như đang hiến vật quý vậy.
Sơ Lam Phong liếc mắt nhìn cậu: "Là con trai, đáng tiếc thật."
"Đúng vậy, nếu là con gái thì đã bị cháu chấm từ lâu rồi." Hàn Đông Lỗi nói, đi qua sờ sờ đầu Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo duỗi tay đẩy hắn ra.
"Chú, đây là Tân Long." Hàn Đông Lỗi cũng không để ý, lại giới thiệu Lý Tân Long, « Là em rể tương lai của cháu. »
« Xin chào, tôi là Sơ Lam Phong. »
« Xin chào chú. » Lý Tân Long rất căng thẳng.
« Anh, em mệt, em muốn ngủ. » Dĩ nhiên Lý Tân Hạo biết anh trai mình đang căng thẳng, cho nên cậu liền kéo lấy tay của hắn bán manh.
"Chú, anh Đông Lỗi, cháu dẫn Hạo Hạo lên lầu trước."
Sơ Lam Phong gật gật đầu.
Nhưng trái lại, Hàn Đông Lỗi lại căn dặn người hầu : « Dì Đỗ, chuẩn bị chút đồ ăn mang lên cho Hạo Hạo. »
« Dạ. »