Lý Tân Hạo tránh ra khỏi l*иg ngực Lý Tân Long. Ngay khi Hàn Đông Lỗi cho rằng đứa nhỏ này đang định đi tới nhận lấy quả cam, trong lòng hắn mừng húm, vẻ đắc ý từ trong đôi mắt hoa đào không chút nào che giấu bắn ra.
Thật sự là Hàn Đông Lỗi lớn lên rất anh tuấn, trong nhà lại có điều kiện cho nên có thể nhìn ra được khí chất cao quý trên người hắn. Hơn nữa, hắn còn rất hiểu chuyện lại lễ phép, vừa mới kêu vài tiếng "dì" đã khiến mẹ Lý cười toét miệng, thậm chí còn cảm thấy Lý Tân Long làm con rể nhà họ Hàn cũng không phải là chuyện gì xấu cả.
Ở đời trước, Hàn Đông Lỗi không thường qua lại với nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Tân Long ra, thì hai nhà họ Hàn cùng nhà họ Lý cũng chưa từng ăn một bữa cơm với nhau nữa ấy chứ.
Sau khi đã lớn lên, Hàn Đông Lỗi kiêu ngạo cũng không phải là nói chơi. Nhưng Lý Tân Hạo kém Hàn Đông Lỗi tới sáu tuổi, đương nhiên suy nghĩ của hai người rất khác biệt. Hai người thân thiết với nhau từ khi Lý Tân Hạo bước vào đại học, đến khi Lý Tân Học học năm ba thì hai chính thức yêu nhau. Lúc Lý Tân Hạo học năm ba đại học thì vừa tròn 20 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học liền bước vào xã hội, hai người quen nhau được hai năm, đến năm Lý Tân Hạo 22 tuổi thì phát hiện ra Hàn Đông Lỗi có mờ ám với Lâm Tiểu Mặc. Lâm Tiểu Mặc là một họa sĩ tự do. Lúc chia tay, Hàn Đông Lỗi nói thích khí chất văn tĩnh nghệ thuật trên người Lâm Tiểu Mặc.
Đi c.o.n. m.ẹ nó khí chất nghệ thuật !
Vì thế dưới cơn giận dữ, Lý Tân Hạo đã thiêu sống cả ba người. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lý Tân Hạo cảm thấy rất khó chịu. 22 tuổi, cậu không biết ở đời trước bản thân lấy dũng khí từ đâu ra mà làm được đến mức đó.
Lý Tân Hạo không thèm liếc mắt nhìn Hàn Đông Lỗi dù chỉ một cái, cậu không muốn ngồi ngốc ở nơi có thể cảm nhận được hơi thở của Hàn Đông Lỗi. Sự dịu dàng cùng quan tâm của người này chính là thuốc độc có thể hủy diệt người khác.
Cậu đã từng cho rằng cậu cùng Hàn Đông Lỗi sẽ ở bên nhau mãi mãi. Từng cho rằng, bọn họ sẽ ở trên giường quấn lấy nhau mãi mà không phân biệt ngày hay đêm. Cũng đã từng cho rằng, chỉ cần cậu muốn thứ gì thì Hàn Đông Lỗi đều sẽ cho cậu.
Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên lên giường với Hàn Đông Lỗi, hắn đã dịu dàng chiều chuộng bản thân như thế nào. Khi xong việc, hắn còn giúp cậu rửa sạch thân thể. Ngày đó Hàn Đông Lỗi nói: Tiểu Hạo, em là báu vật trân quý nhất của anh.
Không nên nhớ lại, cũng không thể lại nhớ lại.
Nhưng mà, Lý Tân Hạo không thể nào khống chế được.
Tại sao ký tức giấu dưới đáy lòng đã bị lãng quên, vào giờ phút này lại ào ào kéo về, vì cái gì ngực lại cảm thấy đau đớn như vậy.
Lý Tân Hạo bước nhanh tránh hắn ra, nước mắt đã chảy xuống.
Hàn Đông Lỗi nhìn theo bóng dáng Lý Tân Hạo. Hắn còn không biết thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn bóng dáng của cậu, hắn lại có một loại cảm giác nói không nên lời.
Đột nhiên, Hàn Đông Lỗi cũng đứng lên, đi theo sau Lý Tân Hạo. Hắn thấy Lý Tân Hạo ngồi trên bậc cửa, mặt chôn giữa hai chân, cho dù không thể nhìn rõ nét mặt của Lý Tân Hạo vào lúc này, nhưng chỉ cần thấy thân thể kia đang run nhè nhẹ, hắn cũng có thể biết được đứa nhỏ này đang khóc.
Hàn Đông Lỗi mười tuổi nói không nên lời loại cảm giác trong lòng mình lúc này là như thế nào. Hắn chỉ theo bản năng đi đến trước mặt Lý Tân Hạo, sau đó vươn tay, có chút vụng về mà ôm lấy Lý Tân Hạo vào lòng.
Lý Tân Hạo ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đến là Hàn Đông Lỗi, ngay lập tức cậu liền đẩy Hàn Đông Lỗi ra.
Bởi vì đang ngồi xổm, không có trụ vững, cho nên khi bị Lý Tân Hạo đẩy một cái, Hàn Đông Lỗi liền ngã ngồi trên mặt đất. Dựa theo tính tình vốn có của hắn thì ắt hẳn hắn đã phát hỏa từ lâu rồi, nhưng Lý Tân Hạo chỉ mới có bốn tuổi, ở trong mắt Hàn Đông Lỗi thì cậu chỉ là một đứa nhỏ chưa biết cái gì cả. Trẻ con ở tuổi này dù cho có làm mình làm mẩy hay làm sai chuyện gì cũng đều có thể dung túng được.
Cho nên, hắn cũng không tức giận. Bò từ dưới đất đứng lên, lại ôm lấy Lý Tân Hạo: "Nói cho anh Đông Lỗi nghe, là ai ăn hϊếp em."
Lý Tân Hạo không nói lời nào, vẫn giãy dụa tiếp.