Chương 26: Chỉ Dẫn

Đêm hôm đó, Khúc Trầm Chu vẫn luôn trợn tròn mắt.

Trong mắt giống như mất đi tiêu cự, ngơ ngẩn mà nghe Liễu Trọng Minh ngâm nga khúc quen thuộc, nước mắt từ khóe mắt chảy ròng đến bên má, cho đến khi trời gần sáng mới dần dần ngủ.

Sau khi tỉnh lại Khúc Trầm Chu đối với việc này im bặt không nhắc tới, nhưng lại giống như một con người khác, ở trước mặt Liễu Trọng Minh càng không hề cố tình che giấu chính mình.

Hắn sẽ cùng Liễu Trọng Minh đọc cùng một loại sách, giải thích lời bình, thậm chí còn sẽ thường thường nhắc tới những phẩm tính tốt của những người trong triều theo thời gian, thuộc như trong lòng bàn tay.

Liễu Trọng Minh nghe được há hốc mồm, thiếu chút nữa cho rằng hắn bởi vì bị đả kích mạnh, sợ là quỷ nhập vào người.

Nhưng nghe kĩ, rất nhiều lời nói lại không phải tin đồn vô căn cứ

—— Hiện giờ người ở Đại Lý Tự có thể nâng đỡ chỉ có Hình Bộ Lăng Hà, nếu có quý nhân tương trợ, thời gian dài, sẽ là một hiền tài.

Liễu Trọng Minh cũng từng chú ý tới người này, nhưng không bỏ quá nhiều tâm tư, nhưng nghe Khúc Trầm Chu nói, tựa hồ là là ám chỉ cho hắn người này có thể mời chào.

—— Môn hạ cấp sự trung lề lối hẹp hòi, dễ bị người lợi dụng.

Phụ thân tuy ở trong triều cũng nhậm chức vị quan trọng, nhưng bản thân lại trầm mặc càng ít nói chuyện thị phi, nhưng Liễu Trọng Minh lại ngẫu nhiên trong lúc tán gẫu, nghe phụ thân từng nhắc qua người này một lần.

—— Năm đó được Hoàng Thượng kim điện khâm điểm chức Thám Hoa, hiện giờ bị lưu đày bên ngoài, nếu có thể được người này Lăng Hà liền cũng không xa.

Càng ngày càng nhiều lời nói, Liễu Trọng Minh càng ngày càng không thể không tin được.

Hắn cảm thấy chính mình giống như là người ở trong bóng đêm sờ soạn, đã tuyệt vọng đến mức sắp từ bỏ, rốt cuộc có người dắt tay hắn, chỉ cho hắn xem vô số khúc chiết phía sau ánh sáng nhỏ hẹp.

Hắn không biết Khúc Trầm Chu đến tột cùng là ai, lại biết người này thật sự...... Như là sinh ra liền nắm giữ lấy tử huyệt của mình.

Khi trở lại Hầu phủ cùng người nhà dùng bữa tối, phụ thân theo thường lệ hỏi hắn công khóa, cũng dụng tâm khen hắn vài câu, nói hắn gần đây viết mấy thiên sách luận văn chương so với trước đây ít đi chút cực đoan, nhiều thêm chút mượt mà, thành thục hơn rất nhiều, rất đáng khen thưởng.

Liễu Trọng Minh trong lòng nhảy dựng, nếu không phải phụ thân nhắc tới, hắn cư nhiên không phát hiện bản thân biến hóa như vậy.

Liễu Duy Chính so với Liễu Trọng Minh kinh ngạc nhiều hơn không ít.

Từ sau khi trưởng tử qua đời, đứa con trai này liền giống như con diều đứt dây, chỉ dựa vào một chút quật cường lên lên xuống xuống, nhìn như dùng hết toàn lực, lại trước sau tìm không được phương hướng.

Y không lay chuyển được nhi tử, chỉ có thể cho người dọn ra biệt viện, tuy rằng trong tối ngoài sáng nhiều lần chỉ điểm, nhưng tâm tính nói không lay chuyển, văn chương dưới ngòi bút vẫn luôn không thay đổi.

Vài lần kêu nhi tử dọn về, cuối cùng lại làm ồn ào đến túi bụi.

Hiện giờ nhận thấy được gai ngược chót vót trên người nhi tử trong lúc lơ đãng trở nên mềm mại, y vừa là kinh ngạc vừa là vui mừng.

Trên bàn cơm, Liễu phu nhân vẫn giống như trước lải nhải, không ngừng trách cứ người khác, Liễu Thanh Trì cũng vẫn cứ thần sắc đạm mạc, Liễu Trọng Minh lại không có giống trước đây, lập tức rời đi ra ngoài.

Chiều nay, khi đưa hắn ra cửa, người kia như là lơ đãng nói với hắn —— ầm ĩ ồn ào náo động, ái hận đan xen, mới là điều pháo hoa nên có.

Nói chính là bộ dạng hiện tại của hắn đi.

Trong lúc lải nhải, Liễu phu nhân tiếp hộp đồ ăn từ trong tay nha hoàn đưa cho hắn.

Bên trong đều là thứ hắn thích, sữa đông chưng đường, bánh hạt dẻ chưng hoa quế đường, bánh mỳ hoa hồng, mỳ tuyết ngọt, bốn món mứt ngọt.

Hắn do dự một chút, lại đem hộp đồ ăn đẩy trở về.

"Nương, có món điểm tâm nào mặn hay không?"

****************

Lúc Bạch Thạch Nham vội vàng tiến vào thư phòng, không thấy được Liễu Trọng Minh ở đó, chỉ thấy được một bóng dáng nhỏ gầy ở trước kệ sách, đang rút ra hai cuốn sách từ tầng trên cùng.

Nghe được tiếng bước chân, người nọ xoay người nhìn qua, nhìn thấy là hắn, vội quỳ rạp xuống đất: "Bái kiến Bạch tướng quân."

"Ai cho ngươi ở chỗ này?!" Bạch Thạch Nham quát lớn một tiếng: "Đi ra ngoài!"

Khúc Trầm Chu yên lặng dập đầu, đang muốn lui ra ngoài, lại bị gọi lại: "Thế tử đâu?"

"Hồi Bạch tướng quân, Thế tử gia nói ngủ một lát, một lát liền tới."

Bạch Thạch Nham nhíu mày nhìn kỹ Khúc Trầm Chu, lại đánh giá thư phòng, rõ ràng cảm giác được không đúng chỗ nào.

Căn cứ vào sự hiểu biết của hắn với Trọng Minh, thư phòng là nơi cực kỳ quan trọng, ngay cả khi Thạch Lỗi tới đây đều không được cho phép một mình tiến vào, vì sao lại không hề đề phòng mà cho kẻ hạ nô ở chỗ này?

Hơn nữa trước mắt thư phòng này bài trí, như là có vẻ không giống so với trước đây hắn tới đây.

Hắn nhìn xung quanh, thực mau phát hiện, trừ bỏ án thư cùng mấy cái ghế dựa bên ngoài dùng để đãi khách, ở kệ sách cách đó không xa còn bày biện một bộ bàn ghế đơn giản, chuẩn bị cho ai thì không cần nói cũng biết.

Điều này làm chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên mãnh liệt.

Từ sau khi nghe Phương Vô Dạng nói, hắn cũng tới xem qua, vốn dĩ chỉ cho là tới chê cười Trọng Minh, hơn nữa thế gia công tử dưỡng chút luyến đồng để chơi cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Trọng Minh đã đến tuổi này, đã sớm không nên quá giống khổ hạnh tăng như vậy.

Cho nên gần hai tháng không gặp Trọng Minh, hắn cũng không để trong lòng, người mới vừa khai trai khó tránh khỏi sẽ trầm mê một đoạn thời gian, chờ chơi chán rồi thì sẽ ổn.

Huống chi bản thân Trọng Minh chính là người làm việc rất biết đúng mực.

Nhưng tình huống trước mắt nằm ngoài dự liệu của hắn, có thể có tín nhiệm cùng tự do cao như vậy ra vào thư phòng, hoặc là do hạ nô này đang nói dối, hoặc là bản thân Trọng Minh có chổ nào xảy ra vấn đề.

Vui vẻ là một chuyện, trầm mê lại chính là một chuyện khác.

Hắn trầm mặt không lên tiếng, Khúc Trầm Chu cũng quỳ không thể dậy, cho đến khi Liễu Trọng Minh nghe hạ nhân thông bẩm vội vàng đi tới.

"Trầm Chu, ngươi trước đi ra ngoài."

Khúc Trầm Chu theo tiếng lui ra, nhưng một tiếng này lại làm sắc mặt Bạch Thạch Nham trầm trọng lên: "Trọng Minh, ngươi gọi y là gì?"

"Y chính là tên này, ngươi hy vọng ta gọi y là gì?" Liễu Trọng Minh hỏi lại: "Gọi tiểu quái vật sao?"

"Thời điểm ngươi đi nghỉ ngơi, cho y ở chỗ này?"

Liễu Trọng Minh hiểu rõ nghi hoặc của hắn, thản nhiên trả lời: "Đúng, ta cho y ở chỗ này tự mình tìm chút sách xem."

"Ngươi có phải điên rồi hay không?" Bạch Thạch Nham không thể tin được: "Nơi này ngươi đến Thạch Lỗi cùng Thanh Trì đều không cho một mình bước vào, y có tư cách gì?"

"Đồ vật quan trọng dĩ nhiên ta đã thu thập tốt, sẽ không để y tìm được."

"Trọng Minh!" Bạch Thạch Nham bị câu trả lời không chút để ý này chọc giận: "Ta minh bạch, ngươi trước kia không chạm qua người khác, mới vừa ăn ngon, ăn khối thịt liền cảm thấy thơm, muốn sủng ái y, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ ngươi nên biết đúng mực."

Liễu Trọng Minh thong dong ở bên án thư ngồi xuống: "Ta không chạm vào y."

"Không chạm vào?" Bạch Thạch Nham trừng lớn đôi mắt: "Y không phải ở phòng ngươi?"

"Đúng, nhưng ta không chạm vào y."

Bạch Thạch Nham thần sắc ngưng trọng: "Trọng Minh, gần hai tháng, ngươi chạm cũng chưa chạm vào y? Còn bị y làm đến thần hồn điên đảo, đầu óc hồ đồ như vậy?"

"Ta không có hồ đồ," Liễu Trọng Minh phản bác, nhưng tâm lý so với ai khác đều rõ ràng, chính mình hiện giờ rất nhiều chuyện đều giống như thân bất do kỷ: "Thạch Nham, ngươi nên biết, ta dẫn y về, vốn dĩ không phải vì muốn đem y làm lên giường."

Bạch Thạch Nham trợn tròn đôi mắt, lần đầu tiên nghe được Liễu Trọng Minh nói ra ba chữ "làm lên giường" tự nhiên như vậy, đây là việc trước đây không hề nghĩ tới, nhưng sự biến hóa trước mắt này thì những cái khác cũng không tính là chuyện đại sự gì đáng nhắc tới.

"Vậy ngươi nếu đã tín nhiệm y như vậy, ngươi đã hiểu hết tất cả những gì về y chưa?"

Liễu Trọng Minh lắc đầu, không chỉ không hiểu rõ, ngược lại càng ngày càng hồ đồ, điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, nhưng hắn cũng càng ngày càng cảm thấy, người này tất nhiên cùng hắn có quan hệ thiên ti vạn lũ,* sẽ không hại hắn.

*Thiên ti vạn lũ: Nguyên văn 千丝万缕 : Một mớ rối rắm, quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt.

"Thạch Nham, chuyện của y ta sau này tự nhiên sẽ cho ngươi cái công đạo, ngươi hôm nay là tới cãi nhau với ta?"

Tuy rằng biết đây là đối phương đang tứ lạng bạt thiên cân*, nhưng Liễu Trọng Minh hứa hẹn luôn luôn có tính toán, Bạch Thạch Nham cũng không muốn cùng hắn tranh cãi cái gì, y hôm nay thật là có khác chuyện quan trọng, hơn nữa cùng hài tử kia cũng có quan hệ.

*Nguyên văn 四两拨千斤 Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân. Muốn nói dùng lức lực nhỏ thắng sức lực lớn, mượn lực đả lực. Trong này ý nói không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể giải quyết được phiền phức.

"Phương Vô Dạng ở Kỳ Thịnh Lâu làm những chuyện khác, hắn sợ người khác lật lại những sổ sách này, trực tiếp đem quyển sách tới cho ngươi," y đem đồ vật trong tay đưa qua: "Tự ngươi nhìn xem."

Liễu Trọng Minh mở ra từng trang, nhìn kỹ, gần đây hắn chỉ dặn dò Phương Vô Dạng điều tra chỉ có một chuyện này.

"Từ sáu tuổi đến chín tuổi tổng cộng bói toán 119 lần, không có kết quả 71 lần, hắn nhẹ giọng đọc: "Quẻ hung 30 lần, quẻ cát 18 lần, 48 lần ra kết quả."

Ngực hắn như là bị thứ gì đó đập mạnh, có chút kết quả hắn không muốn suy đoán: "Đều ứng nghiệm?"

"Không phải người nào cũng đều quay trở lại, bất quá 5 người quẻ cát, 4 người quẻ hung quay trở lại, đều ứng nghiệm."

"Ít hơn một nữa, tùy tiện lừa một chút cũng chuẩn hơn so với cái này."

"Vậy nếu ta nói, ngoại trừ 9 người này, Phương Vô Dạng lại truy tra ra được 7 người, đều ứng nghiệm thì sao?"

Bạch Thạch Nham nhìn hắn, đem suy đoán hắn không dám tưởng nói ra: "48 người có 16 người, hơn nữa không phải gật đầu lắc đầu hàm hồ nói như vậy, có ai có thể làm được? Trọng Minh, ngươi luôn không tin mấy thứ này, nói 'Tử bất ngữ quái lực loạn thần'*, hiện tại muốn nói cái gì?"

*Tử bất ngữ: Quái lực loạn thần: 子不語: 怪, 力, 亂, 神 Khổng Tử không nói về bốn điều này: Quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Trọng Minh," Bạch Thạch Nham khẽ nhíu mày: "Ngươi đang truy vấn ta, vẫn là muốn che chở y?"

Liễu Trọng Minh đem quyển sách lật lại lật, ném ở trên bàn.

"Thạch Nham, có một số việc ta muốn tận mắt nhìn thấy mới tin tưởng, thời gian qua, y vẫn luôn ở dưới mí mắt ta sinh hoạt, ta cũng không có nhìn ra y có cái gì mà biết trước, hơn nữa nếu là thật sự có bản lĩnh như vậy, y như thế nào bị hãm ở trong tình cảnh này? Có ai cam tâm làm hạ nô?"

"Trọng Minh, ngươi là thật sự hồ đồ hay là đang hỏi ta?" Bạch Thạch Nham thiếu chút nữa cười nhạo hắn.

"Ngươi trước đó đề cập với ta mấy vấn đề, nếu y thật sự biết hành động tiếp theo của người khác, điều đó có thể cho thấy nhất cử nhất động của ngươi đã bị y tính kế, y biết ngươi sẽ từ chổ Phan Hách cứu y ra, y cũng biết phải làm sao mới có thể tới gần ngươi! Y đến tột cùng là cam tâm làm nô hay là vì muốn tới gần ngươi?"

"Quá huyền bí, ta không tin, hiện tại thế cục chưa định, tỷ tỷ nếu trước sau không có con, ta bất quá chính là cái người ngoài cuộc, không đáng để người phí nhiều tâm tư như vậy." Liễu Trọng Minh bình tĩnh mà lặp lại một lần.

"Thạch Nham, ngay cả khi là quỷ thần, cũng có quy củ và hạn chế riêng của chính mình, nếu thật sự y không có gì không biết, có rất nhiều cách để tiếp cận ta, không đáng tự mình chuốc lấy nhiều cực khổ như vậy."

Bạch Thạch Nham xưa nay nói không lại hắn, cũng trả lời không được những nghi vấn này, nhìn hắn một lúc lâu, duỗi tay sờ lên mạch hắn: "Trọng Minh, ngươi có chổ nào không thoải mái hay không, có phải hắn đối với ngươi làm cái gì hay không?"

Trước đó Trọng Minh có hỏi qua thuật vu cổ, lần này tới đây, hắn phát hiện Trọng Minh cả người đều giống như không thoải mái, rõ ràng trước đó người nói hoài nghi đối phương chính là Trọng Minh, nhưng hiện tại người trong ngoài lời nói bảo vệ đối phương cũng là Trọng Minh.

Nhưng mạch đâp dưới tay vững vàng hữu lực.

"Không có chổ nào không thoải mái."

Liễu Trọng Minh cũng không phải không chú ý những việc này, theo hắn biết, thuật vu cổ tất nhiên cần yêu cầu thông qua một vật linh môi. (Vật trung gian ngoại cảm)

Nhưng thời điểm Khúc Trầm Chu bị mang đến, một bộ quần áo che chắn còn không có, ăn mặc dùng đều là từ nơi này của hắn, nào có đồ vật dư thừa nào làm linh môi.

Nếu miễn cưỡng có lời để nói, cũng chỉ có khúc hát kia giống như mang theo ma lực.

Hắn vỗ vỗ vai hảo bằng hữu: "Nếu không yêu tâm, hôm nào ta cùng ngươi đi nam lộ thiền viện một chuyến, nghe trụ trì nói một chút."

Được lời hứa hẹn này, Bạch Thạch Nham rốt cuộc yên lòng, không tiếp tục truy vấn.

"Được, mặt khác trong lòng người cũng tự nên hiểu rõ, ta nghe nói ngươi hai tháng này cũng chưa từng xuất môn ra ngoài?"

"Ân." Liễu Trọng Minh cũng là hôm nay nhìn thấy Bạch Thạch Nham, mới ý thức được bản thân đã sống ẩn dật một thời gian, như là thư sinh đi lạc đường vào trong núi, ở trong ảo ảnh vô ưu vô lự vui đến quên cả trời đất, đã quên mất con đường mình nên đi.

"Ngươi còn nói là ngươi không bị y làm cho mê hoặc......"

"Được rồi, chỉ là gần đây bận bịu mà thôi," không đợi Bạch Thạch Nham mở miệng trách cứ, Liễu Trọng Minh lên tiếng trước: "Đi, đã lâu không cùng các ngươi tụ họp, đi ra ngoài uống chút rượu."

Bạch Thạch Nham đương nhiên rất vui vì hắn đã khôi phục bộ dáng trước đây.

Ngoài thư phòng, Khúc Trầm Chu đã tự giác mà đem lá rụng đầy trên mặt đất đều quét sạch sẽ, thấy hai người từ trong thư phòng đi ra, liền quỳ gối bên con đường đá xanh.

Liễu Trọng Minh đi thoáng qua hắn, theo thói quen kéo hắn lên, vốn dĩ đã nuốt xuống lời dặn dò, nhưng trong lúc đối diện lại nhịn không được buột miệng thốt ra.

"Buổi tối không cần chờ ta ăn cơm, đi ngủ sớm một chút đi."

Trong ánh mắt kinh ngạc lại lo lắng của Bạch Thạch Nham, Liễu Trọng Minh buông tay hắn ra, vội vàng rời đi.

Khúc Trầm Chu yên lặng nhìn bọn họ rời đi.

Ở đây hai tháng, người trầm mê trong ôn nhu hương không phải chỉ có một mình Liễu Trọng Minh.

Suy nghĩ một lòng muốn chết lúc hắn mới tới đây đã bị tiêu trừ không còn một chút, thậm chí còn có một chút khác vọng có thể ở mãi tại tiểu viện này sinh hoạt, cho dù muốn hắn làm cái gì.

Tuy rằng nghe không rõ trong thư phòng đến tột cùng cãi nhau cái gì, hắn cũng có thể đoán được.

Đời trước, sau khi hắn học thành rời đi Tấn tây thư viện, Liễu Trọng Minh vì hắn nhập sĩ làm quan, dựa vào thân phận An Định hầu Thế tử và Liễu Quý Phi, có thể thường xuyên tiến cung gặp hắn.

Lúc ấy, Bạch Thạch Nham cũng từng đồng thời nhắc nhở hai người bọn họ, không nên quá thân cận nhau, những người để ý sẽ sinh nghi.

Chính là cầm lòng không đậu.

Lúc này đây, Bạch Thạch Nham hẳn cũng là ở nhắc nhở Liễu Trọng Minh, không cần che chở một người lai lịch không rõ như hắn.

Hắn lại nên làm thế nào cho phải.

Thời điểm Liễu Trọng Minh không ở, thời gian giống như khó khăn hơn trước, hắn ngồi ở dưới hành lang nhìn vài trang sách, có hạ nhân lại đây kêu hắn đi thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm chiều.

Hắn khom người trả lời, trong lúc lơ đãng giương mắt, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng.

Ở trên người hạ nhân kia treo một Quái Ngôn tựa cát tựa hung —— Liễu phu nhân trọng thưởng.

Đây là biệt viện của Trọng Minh, vì cái gì sẽ được Liễu phu nhân trọng thưởng? Hắn trong lòng kinh hoàng, đáp án có thể nghĩ đến đều làm người bất an.

Cho dù Trọng Minh đã chỉnh đốn qua hạ nhân trong viện, nhưng Liễu phu nhân dù sao cũng là Liễu gia chủ mẫu, khó tránh khỏi sẽ có hạ nhân......

Liễu phu nhân muốn tới biệt viện? Hay là đã tới biệt viện rồi?

Trước kia hắn cùng Trọng Minh thiếu niên không hiểu chuyện, cho rằng hai người đã che che giấu giấu cũng đủ ẩn nấp, lại không biết hóa ra là sống ở dưới mí mắt rất nhiều người.

Hắn chỉ thấy qua Liễu phu nhân một lần trong một buổi tiệc ở trong cung, từ trong ánh mắt chán ghét kia, đại khái cũng biết được thái độ của đối phương.

Thân là Tư Thiên Quan, lúc đó hắn dĩ nhiên là không cho phép xuất hiện ở trong biệt viện Trọng Minh, càng đừng nói cùng Trọng Minh ở cùng trong một phòng.

Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi, đột nhiên nhảy dựng lên, xoay người liền muốn bỏ trốn, nhưng ngay sau đó bị hạ nhân kia phóng tới ôm lấy hai chân.

Hai người cùng nhau lăn từ hành lang lăn đến trên mặt đất.

Còn không đợi hắn chật vật thoát khỏi trói buộc của người nọ, tiếng bước chân xung quanh ùn ùn kéo đến, một giọng nói lớn vang lên.

"Phu nhân, chính là hắn!"