Chương 14: Nô ngân

Giải thích tiêu đề chương: Nô Ngân – Dấu ấn ký nô ɭệ dùng bàn ủi nóng in lên da.

Khi Liễu Trọng Minh về nhà tắm gội bước ra, Đỗ Quyền đã thức thời mà đem người đưa tới.

Đó là bộ dáng ngoài dự liệu của hắn.

Ánh mắt hắn quét qua vẻ mặt sợ hãi của Đỗ Quyền dưới bậc thang, dừng ở bên chân Đỗ Quyền.

Đỗ Quyền suy đoán ánh mắt hắn, vội vàng ra hiệu mấy tên hạ nhân tiến lên, đem bao bố nhăn dúm mở ra, lộ ra thiếu niên bị trói lại ở bên trong.

Thiếu niên kia toàn thân trần trụi, đôi tay bị trói ở sau người, hôn mê bất tỉnh cuộn tròn thành một đoàn, một thân huyết ô, đã nhìn không ra khuôn mặt vốn dĩ, nhìn ra được trước đó đã chịu qua một trận đòn hiểm như thế nào.

"Thế tử gia, ngài đại nhân đại lượng," Đỗ Quyền trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám biểu hiện ra nửa phần, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Tiểu nhân đem y mang đến, chỉ cần ngài có thể nguôi giận, y tùy ngài xử trí, tiểu nhân đã hủy nô ấn y, sống hay chết, hoàn toàn tùy thuộc vào ngài."

Liễu Trọng Minh nghe nói qua, hủy nô ấn là có ý tứ gì.

Phàm là vào nô tịch, trên người tất nhiên sẽ lưu lại ấn ký của chủ nhân, hoặc tên hoặc văn chương, xóa nô ấn giao cho người khác, đó là mặc người xử trí, sinh tử bất luận.

Thấy ánh mắt hắn trầm xuống, Đỗ Quyền càng thêm hoảng sợ đôi tay không biết nên đặt ở nơi nào.

Đều là làm ăn buôn bán, y tự nhiên biết Liễu Trọng Minh thích nhất chính là cái gì, thậm chí âm thầm tính toán, nếu Thế tử gia cũng nhân cơ hội mở miệng đòi tiền, y đơn giản hiện tại liền một chân dẫm xuống, đem tiểu súc sinh này dẫm chết.

"Thế tử gia," Đỗ Quyền khiêm tốn mà cười, ngồi xổm xuống, nhéo đầu tóc thiếu niên trên mặt đất kia, đem mặt thiếu niên ngửa lên: "Hắn thật sự là điên đến lợi hại, tiểu nhân đã hung hăng giáo huấn hắn một trận, nếu Thế tử gia sợ làm bẩn tay, tiểu nhân có thể giúp ngài......"

Thanh âm y lấy lòng ở trong mắt Liễu Trọng Minh trở nên thấp hèn.

"Đỗ chưởng quầy, ngươi nếu trị được bệnh điên của hắn, hà tất đưa đến nơi này của ta?" Liễu Trọng Minh câu môi, trong ánh mắt lại không có ý cười: "Ngươi đem hắn lộng chết, ta chơi cái gì?"

Đỗ Quyền mồ hôi rơi như mưa, cúi đầu vâng vâng đáp lời: "Phải, phải......"

Quản gia đứng ở dưới bậc thang nhịn không được nhìn sắc mặt Liễu Trọng Minh.

Đều nói hòa khí sinh tài, ở trong ấn tượng của y, Thế tử gia tu dưỡng bản thân rất tốt, trước nay đều thật sự ôn hòa, tuy rằng có người nói đó là hồ ly giả cười, thật sự rất lâu rồi chưa từng thấy qua bộ dáng Thế tử gia như vậy.

Thế tử gia không cao hứng thông thường đơn giản là một nguyên nhân —— tiền, chẳng lẽ...... y trộm liếc mắt một cái thiếu niên trên mặt đất, chẳng lẽ đứa nhỏ này làm Thế tử gia hao tiền?

Cho đến khi Đỗ Quyền dẫn người vội vàng rời đi, y mới tiến lên hỏi: "Thế tử, người này nên xử trí như thế nào?"

Nghe ý tứ vừa rồi, đứa nhỏ này tám phần sống không được.

Đáng tiếc, còn nhỏ tuổi như vậy.

"Đi truyền phủ y," nhìn ánh mắt khó hiểu của quản gia, Liễu Trọng Minh nhướng mày, lại nói một lần: "Truyền phủ y tới, toàn lực trị liệu, yêu cầu dược liệu gì thì đi cửa hàng lấy, không cần hỏi ta."

"Vâng......" Quản gia kinh ngạc, chưa kịp hỏi lại, liền nhìn đến Liễu Trọng Minh xoay người về phòng, không khỏi đánh giá kỹ thiếu niên nằm ở trên mặt đất.

Bất luận là câu đối thoại vừa rồi là gì, hay vẫn là vòng nô ɭệ trên cổ tay, đều nói rõ ràng thân phận đứa nhỏ này, vì một hạ nô thương thích đầy mình như vậy, chịu lỗ tiền vốn mà đi cửa hàng lấy thuốc?

Ánh mắt y dò hỏi xẹt qua người hầu cận đi theo dự tiệc, trả lời y đồng dạng là nghi hoặc lắc đầu.

********

Không riêng gì y, Bạch Thạch Nham theo sau vào thư phòng cũng truy vấn vấn đề này.

"Trọng Minh, ngươi đem y từ trong tay Đỗ Quyền ra, là muốn cứu y? Vì cái gì? Quen biết? Thích?"

Lời tuy hỏi như vậy, nhưng hắn biết, Trọng Minh lần đó ở trên phố vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu quái vật kia, thích là càng không thể, ai không biết thể tử An Định Hầu chỉ yêu thích tiền, kiều hồng nhuyễn lục tuyệt không để vào trong mắt. (Xinh đẹp hồng hào tươi non mềm mại)

Cho nên Bạch Thạch Nham càng không hiểu: "Vẫn là bởi vì mơ thấy y? Quá hoang đường đi."

Hắn nhắc nhở: "Ngươi hiện tại đem y lộng chết còn tốt, nếu muốn chuộc thân cho y, tin hay không Đỗ Quyền dám cùng ngươi hét cái giá trên trời hù chết người, ta nghe nói tiểu quái vật mua về có mấy lượng bạc, bói toán một lần liền ba trăm, Đỗ Quyền cũng thật dám muốn."

Đối mặt với hảo bằng hữu lải nhải, Liễu Trọng Minh cũng rất kiên nhẫn nghe hết, nhoẻn miệng cười: "Thạch Nham, ta nhớ rõ cha ta cùng dượng đều đã dạy chúng ta, sự tình kỳ quặc, tất có nguyên nhân, truy tìm căn nguyên, tất có đoạt được."

"Kỳ quặc? Ngươi cảm thấy hài tử kia có cái gì cổ quái?" Bạch Thạch Nham nghĩ nghĩ: "Ta ngược lại cảm thấy Giang Hành Chi không có cái hảo tâm gì."

"Anh hùng ý kiến giống nhau, Giang Hành Chi trước nay cũng không có hảo tâm, đáng tiếc ta không thể đem Giang hành Chi trói đến biệt viện nghiêm hình khảo vấn," Liễu Trọng Minh bất đắc dĩ buông tay: "Chỉ có thể lấy lùi làm tiến."

Bạch Thạch Nham cau mày suy xét một lát: "Ngươi nghĩ muốn biết cái gì từ quái vật nhỏ? Hắn giống như một cái người câm, lại điên điên khùng khùng, vừa mới còn...... Khụ khụ......"

Tuy rằng có chút thực xin lỗi hảo bằng hữu, có thể tưởng tượng đến bộ dáng Trọng Minh bị đổ một đầu nước trà, hắn vẫn là nhịn không được muốn cười to.

Liễu Trọng Minh ngón tay bắn ra, một cái đồ gác bút nhỏ vụt lên bay thẳng tới Bạch Thạch Nham.

"Được rồi, được rồi, ta không cười," Bạch Thạch Nham nén cười: "Không nghĩ tới trước đó chúng ta còn cười Phan Hách đâu, phong thuỷ luân chuyển......"

"Ngươi thật sự cảm thấy hắn điên khùng?" Liễu Trọng Minh không muốn cùng hắn nói mấy chuyện này, hỏi thẳng: "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, ánh mắt y cùng thân phận của y thực không thích hợp?"

Bạch Thạch Nham cũng không có đem tinh lực đặt ở trên người Khúc Trầm Chu, tự nhiên cũng không thấy được ánh mắt đảo qua vội vàng: "Như thế nào không thích hợp? Bởi vì đã lớn? Vậy cùng khi còn nhỏ khẳng định không giống nhau."

Liễu Trọng Minh lắc đầu.

Ánh mắt bình tĩnh trầm ổn như vậy, không nên là một hài tử mười mấy tuổi nên có, cho dù người khác luôn nói hắn là ông cụ non, hắn cũng không dám bảo đảm, chính mình khi người bị trói chặt còn có thể thong dong đạm nhiên như vậy.

Bởi vì vẫn luôn sinh hoạt ở trong hoàn cảnh khắt khe sao? Cũng không có khả năng.

Hắn gặp qua rất nhiều hạ nô, những người này cả đời đều không thể không sụp mi thuận mắt, trong mắt hoặc là chết lặng, hoặc là tuyệt vọng, hoặc là sợ hãi, hắn chưa bao giờ gặp qua có cái hạ nô nào có khí chất như vậy.

Thậm chí có thể nói là quý khí cũng không quá?

Ở điểm này, Liễu Trọng Minh cũng nghĩ không rõ, cảm thấy có lẽ là chính mình trông gà hoá cuốc.

Chỉ có thể chậm rãi quan sát từ từ.

"Còn có, lúc ấy trong bữa tiệc tổng cộng có mấy người?"

Bạch Thạch Nham sửng sốt: "Mười một mười hai người đi, làm sao vậy?"

"Thạch Nham, ngươi có biết hay không, ánh mắt nhìn người quen cùng ánh mắt khi nhìn người xa lạ là không giống nhau, đây là bản năng, ai cũng giả vờ không được."

Liễu Trọng Minh đối với điểm này tin tưởng không thể nghi ngờ: "Ta cảm thấy, y ít nhất nhận thức ngươi, ta cùng Giang Hành Chi, rất có khả năng cũng nhận thức Tề Vương."

"Có lẽ là trước đây gặp qua?" Bạch Thạch Nham cảm thấy cách nói này có chút thần bí: "Ngươi có thể hay không nhìn lầm rồi?"

"Có lẽ đi." Liễu Trọng Minh không hề nhiều lời, chỉ chậm rãi ghi nhớ những điều nghi hoặc không nắm bắt được ra giấy —— nếu người đã ở trong tay hắn, tự nhiên có càng nhiều cơ hội quan sát.

Hắn còn có chuyện bí ẩn hơn không có nói với Bạch Thạch Nham.

Thời điểm tiểu quái vật kia nhìn về phía hắn, thế nhưng có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

***************************

Khúc Trầm Chu trong cơn đau đớn khắp người không chịu nỗi dần dần tỉnh lại, hắn quá quen thuộc với loại đau đớn này, cũng quen thuộc tư vị lúc gần chết bị mạnh mẽ treo lên.

Trong nháy mắt, hắn cho rằng chính mình còn ở trong ám lao sống không bằng chết, trong hôn mê đều lặp lại ý niệm...... Vì cái gì còn chưa chết đi, nhưng chấp niệm lâu dài làm cho hắn khát khao cầu sinh, buộc hắn cắn răng căng chịu đựng.

Lại cố nhịn trong chốc lát, là có thể càng tới gần Trọng Minh một bước.

"Trọng Minh......"

Vô thức hạ thấp thanh âm rêи ɾỉ làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn vuốt yết hầu chính mình, tầm mắt ở trong ánh nến mông lung từng chút rõ ràng —— xa lạ giường màn, xa lạ bài trí, bốn phía đều là xa lạ.

Không có bị độc câm, nơi này không phải ám lao, lại cũng không phải Kỳ Thịnh Lâu, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.

Trong phòng thực an tĩnh, không có người khác, hắn run rẩy hai tay cố gắng chống ngồi dậy, toàn thân đau giống như bị xé thành từng mảnh nhỏ rồi lại vá lại, đặc biệt sau eo đau đớn giống như bị xẻo một miếng thịt.

Thời điểm bị kéo ra sương phòng, hắn cũng đã từ bỏ giãy giụa.

Ở trong tiếng hét tức giận mắng nhiếc của Đỗ Quyền, không một lời nhận mưa roi quất xuống, cho đên khi từ trong chậu than lấy ra bàn ủi tới gần ấn ký nô ɭệ trên eo, hắn mới nhịn không được trong tiếng kêu thảm thiết mất đi ý thức.

Cho nên hắn hoàn toàn nghĩ không rõ, chính mình vì cái gì sẽ tỉnh lại ở nơi hoàn toàn xa lạ.

Khúc Trầm Chu cúi đầu nhìn vết thương trên người mình đã được xử lý thỏa đáng, còn có y phục bằng lụa mềm mại trên người, bên dưới áo lụa cánh tay đầy dấu vết xanh tím do bị buộc chặt.

Nếu không phải một thân thương tích vẫn còn, hắn cơ hồ cho rằng chính mình đã bị đánh chết, lại một lần không rõ ràng mà hoàn hồn trọng sinh.

Hắn nhìn thoáng qua chiếc gương đồng bên giường, trên mặt vết sẹo xấu xí ngang dọc, gương mặt thiếu niên mảnh khảnh, quả nhiên vẫn là bộ dáng hắn năm mười bốn tuổi.

Cư nhiên không có chết, vẫn là mạng lớn như vậy, hắn trong lòng cười khổ —— không biết lần này lại là ai cứu mình.

Trên người vô cùng đau đớn, ngực cũng tức đến lợi hại, dựa theo kinh nghiệm trước đây nhìn lại, hẳn là có máu bầm còn không có phun ra được. Hắn không thể xuống giường, chỉ có thể chống thân thể ở trên giường đánh giá hoàn cảnh này.

Trong phòng bài trí không nhiều lắm, sạch sẽ ngăn nắp, có thể nhìn ra chủ nhân là một người có tính kỷ luật, cách đó không xa mùi trầm hương từ lư hương bay ra nhàn nhạt, làm cho nhân tâm bình thản tĩnh lặng hơn rất nhiều.

Hắn trước đây chỉ từng sống ở Kỳ Thịnh Lâu cùng trong cung, đó là hai thái cực khác nhau lầy lội và Thiên cung, cho nên cũng hoàn toàn không rõ ràng trước mắt bài trí như vậy là nơi của nhân gia nào.

Chủ nhân rất tinh tế, ấm nước cùng chén trà liền đặt ở trên bàn nhỏ không xa đầu giường, giơ tay có thể với tới, nước vẫn là ấm áp, bên cạnh thả mấy đĩa điểm tâm thanh đạm, cháo cũng được đựng trong hộp đồ ăn dùng khăn lông bao bọc, độ ấm vừa phải.

Hắn bị thương không thể xuống giường, cũng không có vội vã đi xem xét bên ngoài phòng là tình huống như thế nào, kinh nghiệm lâu dài cho hắn biết, quá mức chủ động sốt ruột cũng không nhất định sẽ mang đến kết quả tốt.

Nếu chủ nhân có ý tốt, sống chết của hắn cũng đều không sao cả, còn có cái tình huống gì không thể từ từ mưu tính?

Cũng không biết trước đó hôn mê bao lâu, bụng xác thực đói đến khó chịu, hắn dựa vào đầu giường, trước dùng ly trà ly trên người nhẹ nhàng chạm vào ra một chút tiếng vang, đợi trong chốc lát, cũng không có người tiến vào, lúc này mới súc súc miệng.

Nỗ lực vãi lần cũng không có thể phun ra máu bầm, hắn chỉ có thể lấy cháo chén, ăn bảy phần no, lại hôn trầm trầm mà ngủ.

Một giấc này cũng không biết ngủ tới khi nào, hắn bị thanh âm hỗn loạn ngoài cửa đánh thức.

Mới đầu chỉ là tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng bọn hạ nhân thét to mở đường, những thanh âm ồn ào ở ngoài khi cửa phòng mở ra đều như thủy triều thối lui, chỉ có một giọng nói thiếu niên thanh nhã hỏi: "Người còn không có tỉnh sao?"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Khúc Trầm Chu nhịn không được ở trong chăn run một chút.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, còn không bằng ở Kỳ Thịnh Lâu bị Đỗ Quyền đánh chết.