Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 48: Phiên ngoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Lạc Phàm tỉnh lại đầu còn có chút choáng, bầu trời ngoài cửa sổ đã kéo rèm đem, ánh đèn trong phòng khẽ kích thích đến đôi mắt y, y ảo não vỗ đầu, nghĩ đến bản thân sao lại ngủ quên như vậy chứ.

Lật bỏ tấm chăn trên người, y từ sô pha ngồi dậy, trên mặt có chút hoảng hốt.

Sao lại mơ thấy chuyện ngày hôm đó chứ?

Đó là một ngày đáng sợ hơn cả một cơn ác mộng.

Y tỉnh lại trên giường bệnh, mở mắt ra liền thấy thân ảnh người đã nhiều ngày mất đi tin tức - Chử Thiếu Phong. Nhưng còn chưa kịp vui mừng y đã phát hiện Chử Thiếu Phong hình như có điểm không đúng.

Tuy người trước mặt cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng nhìn động tác chậm chạp kia, bước chân do dự kia, cùng đôi mắt trống rỗng vô thần kia vẫn làm trái tim Lạc Phàm từng chút trầm xuống.

Y vội nắm lấy tay Chử Thiếu Phong, vồn vã hỏi: "Thiếu Phong, anh làm sao vậy?"

Chử Thiếu Phong quay đầu, run rẩy đưa tay sờ sờ mặt Lạc Phàm, trấn an cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, tạm thời bị mù mà thôi."

Lạc Phàm sững sờ, thật lâu không bình tĩnh được.

Y nhìn Chử Thiếu Phong, người kia gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không phải thực tốt, dưới khóe mắt còn có quầng thâm mệt mỏi, so với khi hắn rời khỏi Hải Thành đã khác rất nhiều, nhưng bất đồng lớn nhất là đôi mắt vốn luôn sáng ngời nay lại ảm đạm thiếu sức sống.

Mặc dù trong mắt hắn vẫn như cũ đong đầy tình yêu.

Trong lòng Lạc Phàm đau đến nói không nên lời.

Tay y nhịn không được mà run rẩy, y rất muốn gào lên hỏi Chử Thiếu Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không trở lại đúng hẹn? Vì sao lại đột nhiên biến mất? Vì sao đôi mắt lại không nhìn được.......

Cả hai người cùng trầm mặc, phòng bệnh yên lặng không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng khóc đè nén đầy áp lực của Lạc Phàm. Có lẽ là sợ Chử Thiếu Phong nghe được, y kiềm nén nuốt tiếng nấc vào trong, dù vậy vẫn không giấu được hắn.

Ngồi ở đầu giường, Chử Thiếu Phong đưa tay ôm Lạc Phàm vào ngực, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo hắn, hắn hơi nhíu mày, tay siết càng chặt. Cái ôm này hắn đã luôn mong mỏi từ ngày rời Hải Thành, vốn chỉ nghĩ đơn giản vài ngày cách xa nhau, ai ngờ suýt chút nữa đã thành sinh ly tử biệt.

May mắn ông trời còn chiếu cố họ, cho họ cơ hội sống lại để không đánh mất lẫn nhau, cũng không để vụ tai nạn lần này lấy đi sinh mệnh của họ.

Nhìn không thấy thì sao? Ít nhất hắn còn có đôi tay này ôm người vào ngực, hắn còn có trái tim đang đập, nói những lời thủ thỉ với người yêu.

Cho nên..... Hắn đã thực may mắn.

Chử Thiếu Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai run rẩy của Lạc Phàm, chậm rãi nói chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Tiếng gõ cửa vang lên lôi Lạc Phàm ra khỏi dòng suy nghĩ, y chỉnh lại y phục trên người, đi qua mở cửa. Bên ngoài là người hầu Chử gia đang bưng một chén thuốc, Lạc Phàm đưa tay tiếp nhận, nói với người nọ: "Để tôi mang vào, vất vả cho cô rồi."

Dứt lời đóng cửa lại.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu (Rằm tháng Giêng), Chử Phu nhân đưa Chử Thiếu Phong về nhà ăn tết. Không ai có thể ngờ rằng năm nay Chử gia lại phải trải qua nhiều biến cố như vậy. Năm trước lão gia tử qua đời, Tết năm nay không được làm lớn, mà chuyện Chử Thiếu Phong gặp tai nạn lại luôn được giấu kín, ngay cả người Chử gia cũng không biết. Mọi người chỉ cho là Chử Thiếu Phong lại đi Hải Thành, không hề biết hắn nằm tại một bệnh viện tư nhân ngay trong kinh thành.

Tết Nguyên Tiêu là một ngày quan trọng, Chử phu nhân nghĩ nghĩ vẫn là đưa người về nhà trải qua tối nay. Còn Lạc Phàm, tuy bà không chính miệng nói ủng hộ y với Chử Thiếu Phong bên nhau nhưng cũng không còn phản đối nữa, bà chỉ nói: "Ta không có yêu cầu gì khác, nhưng có điều, sau này mặc kệ hai đứa làm cách nào, ta nhất định phải có đứa cháu nội."

Nhận nuôi hay tìm người sinh hộ thì tùy bọn họ.

Chử Thiếu Phong khi nghe lời này mặt đầy ý cười. Chờ Chử phu nhân ra khỏi phòng hắn liền kéo Lạc Phàm vào ngực, sờ soạng hôn khắp mặt y: "Mẹ nói chúng ta phải mau chóng sinh một đứa."

Lạc Phàm đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn một cái: "Muốn sinh anh tự đi mà sinh."

Chử Thiếu Phong lại cười đem người áp đảo trên giường bệnh, hôn lên xương quai xanh Lạc Phàm, cảm thụ được người trong lòng run rẩy, nói: "Nếu không bây giờ chúng ta bắt tay vào sản xuất em bé đi?"

Lạc Phàm co chân đá nhẹ vào chân hắn. "Đừng làm bậy, đây là bệnh viện."

Chử Thiếu Phong cười cười không nêu ý kiến. Nói gì đây cũng là phòng VIP, muốn làm gì không phải đều do hắn sao?

Đáng tiếc Lạc Phàm nhất định không chịu, đẩy đẩy Chử Thiếu Phong đang áp nặng trên người mình, chỉnh lại quần áo bị kéo xốc xếch, bất đắc dĩ nói: "Anh là cái kiểu gì hả, đôi mắt đều nhìn không thấy, sao lại còn như vậy....."

Nói được một nửa, y ngậm chặt miệng.

Ngay sau đó hung hăng tát lên mặt mình.

Chử Thiếu Phong nghe tiếng vang vội vàng túm chặt tay y: "Em làm cái gì?"

"Em......." Lạc Phàm nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh, lời em vừa nói anh đừng để bụng."

Chử Thiếu Phong sửng sốt, thế mới biết Lạc Phàm đang nói đến chuyện gì. Hắn vốn không để ý lắm, ngược lại cảm thấy Lạc Phàm cẩn thận quá mức rồi, hắn trấn an nói: "Đừng lo lắng, bác sĩ nói mấy tháng là có thể tốt lên."

"Ừm." Lạc Phàm gật gật đầu, bất an trong lòng vẫn không tản đi.

"Nếu sau này tôi vẫn không nhìn thấy được, em sẽ không ghét bỏ tôi chứ?" Chử Thiếu Phong nửa đùa nửa thật nói.

Lạc Phàm lại rất nghiêm túc lắc đầu, "Nếu anh vẫn không nhìn thấy, em sẽ làm gậy chống cả đời của anh."

Chử Thiếu Phong nghe vậy cười cười, con ngươi ảm đạm đột nhiên có một tia sáng khác thường. Hắn hôn hôn tay Lạc Phàm: "Vừa rồi có đau không?"

"Hả?" Lạc Phàm còn chưa phản ứng kịp.

Chử Thiếu Phong lại đưa tay xoa xoa khóe miệng y, "Đau không?"

Lạc Phàm lắc đầu, "Không đau...... A......"

Chử Thiếu Phong nhào vào y, hôn chụt chụt lên môi y. "...... Giúp em chữa thương."

Lạc Phàm bị đẩy ngã, đầy đầu chỉ có năm chữ —— giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

*

Lạc Phàm bưng chén thuốc, mở cửa phòng Chử Thiếu Phong.

Chử Thiếu Phong đang ngồi trên giường nghe tin tức, nghe tiếng bước chân liền cười đưa tay ra. Lạc Phàm đến gần nói: "Mau uống thuốc."

Nước thuốc trong chén đen tuyền sánh đậm, nhìn thôi cũng tưởng tượng ra vị đắng kinh người. Chử Thiếu Phong chỉ uống một ngụm liền nhíu mày, trước đây hắn nhất định là mày cũng không nhăn một cái mà một ngụm uống hết, hiện tại không biết có phải do mắt không nhìn thấy mà trở nên dính người, đặc biệt là dính Lạc Phàm.

Người rời đi lâu một chút liền sẽ lo được lo mất.

Bởi vì không nhìn được Lạc Phàm đang ở gì, đi đâu, bất an trong lòng hắn liền tầng tầng phóng đại, chỉ khi y trở lại bên cạnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chử Thiếu Phong cho rằng chính mình che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị Lạc Phàm dễ dàng nhìn thấu. Có điều y không vạch trần lớp ngụy trang của hắn, ngược lại tận lực ở bên cạnh hắn, có chuyện gì cũng cố gắng không rời đi quá lâu.

Cho nên vừa rồi mình ngủ quên trên sô pha mới khiến hắn thấp thỏm như vậy.

Cũng không biết ngủ bao lâu, nhìn hắn khẩn trương như vậy, hẳn là thời gian không ngắn đi.

Lạc Phàm kéo ghế ngồi bên cạnh giường, nói: "Đắng sao? Có muốn cho thêm chút đường không?"

Chử Thiếu Phong buông chén, da mắt dày sáp lại, "Em hôn một cái thì sẽ không đắng nữa."

Lạc Phàm nhìn nhìn Chử Thiếu Phong bày ra vẻ ấu trĩ, nhịn không được bật cười: "Được, uống hết liền cho anh hôn thoải mái."

"Thật không?" Vị nào đó ánh mắt sáng lên.

"Ừm." Trong mắt Lạc Phàm tràn đầy ý cười.

Chử Thiếu Phong ngay lập tức tiêu diệt chén thuốc, sau đó trưng vẻ mặt cầu khen thưởng. Lạc Phàm đem cái chén trong tay hắn bỏ lên bàn, đưa tay mở cổ áo hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn.

Lúc trước còn ở bệnh viện, Lạc Phàm luôn cố gắng khắc chế chính mình, mặc kệ Chử Thiếu Phong mè nheo hay uy hϊếp lợi dụ cũng không cho hắn làm đến cuối cùng. Chử Thiếu Phong nghẹn hơn một tháng, giờ đã về đến Chử gia, hắn sẽ không lãng phí thêm thời gian nữa.

Hắn ôm chặt Lạc Phàm vào ngực, hôn đến thâm tình mà nùng liệt. Bởi vì nhìn không thấy, hắn chỉ có thể dựa theo trí nhớ cởi bỏ quần áo Lạc Phàm, mò mẫm trêu chọc từng điểm mẫn cảm của y. Nghe tiếng thở dốc bên tai, hắn vừa lòng cười nói: "Thật ra như vậy còn rất có tình thú."

"Hả?"

Không đợi Lạc Phàm suy đoán thâm ý trong lời Chử Thiếu Phong, một trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đã ập tới nhấn chìm y.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo hoa, bao trùm tất cả ái muội trong căn phòng này, chỉ còn để lại tình thâm bất hối

(không hối hận).


*

Ba tháng sau.

Bệnh viện, Lạc Phàm khẩn trương nhìn bác sĩ từ từ tháo băng vải quấn trên mắt Chử Thiếu Phong, trên mặt là chờ mong và cả bất an. Đế khi đôi mắt sáng ngời kia lần nữa nhìn về phía y, y mới có thể thở ra nhẹ nhõm, tiến lên lắc lắc tay trước mắt hắn, hỏi: "Anh có thấy gì không?"

Chử Thiếu Phong không hề phản ứng.

Lạc Phàm sửng sốt, đau lòng và thất vọng bao quanh y. Đang nghĩ cần phải nói gì đó an ủi người kia, y lại nghe Chử Thiếu Phong cười khúc khích, sau đó nắm lấy tay y: "Lạc Phàm, tôi thấy em."

Lạc Phàm đờ đẫn, trong phút chốc không dám tin tưởng, có lẽ Chử Thiếu Phong đang bày trò an ủi ngược lại y sao?

Chử Thiếu Phong giơ tay lên che che mắt, oán hận nói: "Mù lâu rồi, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng đúng là có chút chịu không nổi."

Chử phu nhân đứng một bên thấy đôi mắt con trai bình phục, vui mừng không kiềm chế được, đến bên hắn nói: "Thiếu Phong, có thấy đây là mấy không?"

"Mẹ......" Chử Thiếu Phong bất đắc dĩ cười cười.

Đến giờ khắc này Lạc Phàm mới dám tin đôi mắt Chử Thiếu Phong đã thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng.

Y rút tay đang bị Chử Thiếu Phong nắm, lui về sau một bước, nhìn chăm chăm Chử Thiếu Phong trước mặt, hốc mắt ửng đỏ. Không ai có thể hiểu được mấy tháng này y đã trải qua thế nào, trong lòng thừa nhận cỡ nào áp lực. Nếu Chử Thiếu Phong không phải muốn chạy về Hải Thành hoàn thành ước hẹn với y, hắn sẽ không bị tai nạn, cũng sẽ không mù.

Đời trước đã từng hại chết Chử Thiếu Phong một lần, đời này, y thật sự không muốn..... không muốn nhìn thấy Chử Thiếu Phong lại vì y mà xảy ra chuyện gì.

Nếu Chử Thiếu Phong cả đời này phải sinh hoạt trong bóng tối, như vậy..... y tình nguyện dùng đôi mắt mình đền cho hắn, cũng không muốn thấy hắn vĩnh viễn là một kẻ mù.

Lạc Phàm trợn tròn mắt, ý đồ làm bản thân bình tĩnh lại. Đây rõ ràng là chuyện vui, mình khóc cái gì mà khóc?

Chử Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt hắn không còn ảm đạm vô thần như trước, hắn rốt cuộc có thể nhìn thấy Lạc Phàm, nhìn thấy tất cả của hắn.

Chờ tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh, Chử Thiếu Phong đưa tay ý bảo Lạc Phàm đến gần.

Lạc Phàm lau lau đôi mắt, đi đến, Chử Thiếu Phong cười cười ôm y vào lòng, nói: "Sao lại khóc?"

Lạc Phàm cúi đầu không nói.

Chử Thiếu Phong giơ tay xoa xoa tóc y, nhẹ buông tiếng thở dài. Hắn sao lại không biết Lạc hàm suy nghĩ gì chứ? Giống như Lạc Phàm có thể nhìn thấu nội tâm hắn, hắn cũng hiểu rõ tất cả bất an của y.

Hắn tựa cằm lên vai Lạc Phàm, "Em biết không, khi tôi hôn mê sau tai nạn, tôi đã gặp một giấc mộng, tôi mơ thấy...... mơ thấy em tự sát trước mặt tôi......"

Dứt lời, Lạc Phàm trong lòng hắn khe khẽ run rẩy.

Chử Thiếu Phong tiếp tục nói: "Em ngồi trong bồn tắm, cầm dao cắt lên cổ tay chính mình, tôi ở bên cạnh gọi em thế nào em cũng không nghe thấy....... Máu tươi chảy đầy đất, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn em không còn hơi thở, lại không thể làm gì khác......"

Chử Thiếu Phong nói, còn cảm thấy có một tia nghĩ mà sợ.

Nhưng Lạc Phàm sớm bị lời nói của hắn dọa sợ, y ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong, run rẩy nói: "Anh nhìn thấy em?"

Hóa ra..... Hóa ra ngày đó nghe thấy tiếng của hắn bên tai, thật sự là Chử Thiếu Phong, không phải ảo giác, phải không?

Đột nhiên hiểu rõ tất cả, Lạc Phàm rốt cục không thể kiềm chế bản thân, khóc không dừng được. Không ngờ tất cả chỉ là một vòng tròn, y tự sát, Chử Thiếu Phong xảy ra tai nạn, tất cả đều đã là nhân quả được vận mệnh an bài.

"Loại cảm giác bất lực đó, tôi không muốn gặp lại lần nữa." Chử Thiếu Phong nâng cằm y, đưa tay lau đi nước mắt của y: "Hứa với tôi, sau này chúng ta sẽ sống tốt."

Lạc Phàm gật gật đầu.

"Đời này, chúng ta nhất định có thể đi hết đoạn đường dang dở kiếp trước, cùng nhau đi đến tuổi già." Trong mắt Chử Thiếu Phong tựa hồ hiện lên hình ảnh của rất nhiều năm sau, lúc đó, bọn họ đều già rồi, thành hai ông già râu tóc bạc trắng, ngồi trên ghế tận hưởng ánh nắng mặt trời, bọn họ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau.

"Đến lúc đó......."

"Ừm?"

"Không có gì." Chử Thiếu Phong cười cười hôn lên khóe môi Lạc Phàm. Cứ cho là lúc đó họ đều đã già, Lạc Phàm của hắn chắc chắn cũng sẽ là một soái lão nhân.
« Chương TrướcChương Tiếp »