Nói nói, Chử Thiếu Phong đưa bàn tay giảo hoạt tiến vào trong áo Lạc Phàm, vuốt ve da thịt ấm áp, chậm rãi đốt lửa trên khối thân thể này. Từ khi Lạc Phàm bị bệnh, hắn cũng đã thật lâu không có phát tiết, lúc này cơ thể hai người gắt gao tương dán, tự nhiên sẽ làm Chử Thiếu Phong
nổi lên phản ứng.
Chỉ là đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh nhạt.
Tựa như bị một chậu nước lạnh xối cho ướt sũng, dục hỏa trong lòng hắn cũng theo đó bị dập tắt. Buông một tiếng thở dài, hắn ôm Lạc Phàm cọ xát lăn lộn chút đỉnh, thẳng đến lúc cảm giác được khát vọng của cơ thể dần dần ổn định mới cúi đầu hôn hôn lên môi Lạc Phàm.
Lạc Phàm tùy ý hắn hôn, y giống như một con búp bê vải, vô pháp cho hắn bất luận sự đáp trả nào. Chử Thiếu Phong tự chơi chốc lát liền buông y ra. Một Lạc Phàm như vậy, tuy rằng có thể để hắn muốn làm gì thì làm, nhưng lại trước sau thiếu sinh khí, lúc này hôn Lạc Phàm cũng giống như một con rối gỗ lạnh lẽo.
Dù có càng nhiều hơn du͙© vọиɠ cũng sẽ bị dập tắt hết sạch.
Đem người kéo vào trong lòng ngực, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn tràn ngập nặng nề. Hắn cúi đầu nhìn Lạc Phàm trong ngực, lo lắng bệnh này khi nào mới có thể tốt lên, tuy nói không thể vội, nhưng tận mắt thấy Lạc Phàm nhiều lần muốn tự sát, trong lòng hắn vẫn luôn bất ổn.
Người ở ngay dưới mí mắt mình mà cũng có thể xảy ra chuyện, Chử Thiếu Phong hiện tại hoàn toàn không dám thả lỏng.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, ít nhất hiện tại đã biết tâm bệnh Lạc Phàm nằm ở đâu. Hắn vừa rồi cố ý kí©h thí©ɧ Lạc Phàm, cũng là muốn cho y biết không được phép lại vì muốn chuộc tội mà làm ra chuyện thương tổn chính mình.
Kiếp trước sớm qua đi rồi, cái gì chuộc tội, cái gì phản bội, đều sớm đã không trọng yếu. Chỉ cần người trong lòng có thể tốt lên, cái gì cũng đều đáng giá.
Trở lại trong nhà, Ngô thẩm làm cơm so với Lạc Bội Bội tự mân mê dĩ nhiên có dinh dưỡng hơn nhiều, Chử Thiếu Phong mỗi ngày đều đem Lạc Phàm uy đến no, một hai phải nhìn người ta ăn hết cơm mới yên tâm.
Mấy ngày qua, Lạc Phàm khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, sắc mặt không tái nhợt như trước, gương mặt hốc hác tựa hồ cũng có chút da thịt. Chử Thiếu Phong nhìn miễn cưỡng vừa lòng, sau khi giúp Lạc Phàm xoa cơ thể, hắn lấy một chiếc áo khoác giúp y mặc trên người, sợ y bị lạnh.
Sau đó cẩn thận đưa người xuống hoa viên dưới lầu tản bộ.
Bên ngoài mặc dù có chút lạnh, gió thổi ở trên người cũng có thể làm người ta lên tinh thần. Chử Thiếu Phong thấy Lạc Phàm cả ngày ngốc ở trong phòng, không hoạt động gì nhiều, sợ y buồn hỏng mất, liền cũng mặc kệ Lạc Phàm có nguyện ý hay không, trước cứ mang người ra ngoài thư giãn cái đã.
Ngồi trên ghế dựa trong hoa viên, Chử Thiếu Phong một bên giúp Lạc Phàm cắt bớt móng tay đã có chút dài, một bên rầm rì tâm sự với y. Lạc Phàm diện vô biểu tình mặc kệ Chử Thiếu Phong lăn lộn, không biết có nghe vào được chữ nào hay không.
Chử đại thiếu cúi đầu, vụng về chăm chút cho Lạc Phàm. Đôi tay này của hắn trước nay quý giá cực kỳ, cho nên động tác vẫn là có chút vụng về, tay hắn vừa run lên một cái, kềm bấm liền kẹp vào thịt Lạc Phàm.
Thấy Lạc Phàm nhíu mày, Chử Thiếu Phong vội vàng đem ngón tay sưng đỏ kia ngậm vào trong miệng, sau đó lại thổi thổi, thấy không chảy máu mới nhẹ nhàng thở ra nói: "Đau không?"
Lạc Phàm nào biết đau, có đau hay không, y cũng không quan tâm.
Chử Thiếu Phong ánh mắt ảm đạm rồi một hồi, ngay sau đó cười cười, lại tiếp tục cúi đầu giúp Lạc Phàm cắt móng tay.
Lại không biết, nhất cử nhất động vừa rồi đều lọt vào trong mắt người khác.
Khi Hứa Úy tới biệt thự, nghe Ngô thẩm nói Chử Thiếu Phong ở trong hoa viên, anh ta liền trực tiếp chạy đến tìm người. Từ lần Chử Thiếu Phong bởi vì chuyện Lạc Phàm mất tích mà rời đi đoàn phim, anh ta liền có một đoạn thời gian thật dài không nhìn thấy Chử Thiếu Phong.
Lần trước gọi điện thoại cho Chử Thiếu Phong,rõ ràng nghe được trong điện thoại Chử Thiếu Phong thái độ có lệ. Sau khi cúp máy, Hứa Úy trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Hắn giống như một khối thịt mỡ bay đến tận miệng, nếu cứ thế bay đi khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Nghĩ nghĩ, Hứa Úy liền chủ động tìm tới cửa.
Chỉ là anh ta không nghĩ tới, đón tiếp mình là một màn ngoài ý muốn như vậy.
Chử Thiếu Phong trước mắt rõ ràng đang cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Lạc Phàm, giúp Lạc Phàm chỉnh sửa móng tay, hỏi han ân cần, khi lỡ cắt đến ngón tay y, biểu tình trên mặt là đau lòng là sốt ruột.
Một Chử Thiếu Phong như vậy, Hứa Úy chưa từng
gặp qua. Anh ta tưởng chính mình hoa mắt, nhưng lại đến gần nhìn nhìn, người này không phải Chử Thiếu Phong thì còn có thể là ai?
Nhưng...... Này không nên chứ hả?
Chử Thiếu Phong như thế nào sẽ...... Như thế nào sẽ đối tốt với Lạc Phàm như vậy?
Lạc Phàm không phải chỉ là một thứ thay thế phẩm vụng về sao? Cảm giác nguy cơ mãnh liệt tập kích đại não Hứa Úy, anh ta không thể nào nghĩ tới, Lạc Phàm một cái thế thân hư nát như vậy, thế nhưng sẽ có một ngày lại thay thế địa vị của mình trong lòng Chử Thiếu Phong.
Nhớ tới thời điểm niên thiếu, Chử Thiếu Phong theo đuổi mình, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng săn sóc tỉ mỉ đến thế. Khi đó Chử Thiếu Phong tính tình cao ngạo, cho dù là theo đuổi người khác cũng là dùng cái loại thái độ cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Chưa từng suy xét Hứa Úy thích cái gì, ghét cái gì, chỉ là dùng thái độ người khác chắc hẳn phải như vậy mà bức bách Hứa Úy tiếp thu.
Cho nên khi đó Hứa Úy cự tuyệt Chử Thiếu Phong.
Nhiều năm sau lại gặp lại, Chử Thiếu Phong tuy rằng thành thục rất nhiều, nhưng đại khái tính tình lại cũng chưa thay đổi. Kiêu ngạo trong hắn, là không có khả năng làm ra loại hành động hèn mọn thế này.
Hứa Úy trong lòng khϊếp sợ bao nhiêu nghĩ cũng biết.
Mấy ngày trước anh ta xem tin tức, biết Lạc Phàm sinh bệnh bị đưa vào viện điều dưỡng, lại không nghĩ rằng Lạc Phàm thế nhưng sẽ không ở đó, ngược lại xuất hiện trong nhà Chử Thiếu Phong.
Lại còn được Chử Thiếu Phong tận tâm chiếu cố. Một cỗ chua xót trào lên, Hứa Úy cho rằng anh ta đối với Chử Thiếu Phong cũng không có cái gì cảm tình, nhưng lúc này ghen ghét lại làm anh ta minh bạch, có. Không biết từ khi nào bắt đầu, Chử Thiếu Phong sớm đã cùng với thanh xuân của anh ta được ghi khắc ở trong lòng.
Lạc Phàm...... Cái thứ thay thế phẩm vụng về này dựa vào cái gì có thể cướp đi Chử Thiếu Phong?!
Anh ta tiến gần đến trước mặt Chử Thiếu Phong, gọi một tiếng: "Thiếu Phong."
Chử Thiếu Phong vuốt vuốt tay Lạc Phàm, quay đầu, thấy là Hứa Úy, hắn ngẩn người: "Sao em lại tới đây?"
Hứa Úy trên mặt biểu tình cứng đờ: "Không chào đón em à?"
Chử Thiếu Phong cười cười, "Sao lại thế được, nơi này không tiện, em tới phòng khách ngồi trước đi, tôi sẽ tới ngay."
Hứa Úy lại ngồi vào ghế dựa bên cạnh Chử Thiếu Phong, nói: "Sao lại không tiện, em thấy nơi này khá tốt."
Chử Thiếu Phong tay cứng đờ, hắn quay đầu lại nhìn Lạc Phàm, tiếp tục vuốt ve bàn tay gầy gò của y, không mấy để ý đến Hứa Úy.
Hứa Úy khó tránh khỏi xấu hổ.
Anh ta tức giận đến trừng mắt nhìn Lạc Phàm vẫn đang ngồi ngây dại, nghĩ đến lúc trước truyền thông đưa tin nói Lạc Phàm có bệnh tâm thần, vốn là không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy, xem ra xác thật là có chuyện như vậy.
Nắm tay siết lại, chính mình là người bình thường, không thể nào không đấu lại một kẻ điên.
Nhưng ánh mắt Chử Thiếu Phong dính chặt trên người Lạc Phàm, một chút cũng không bố thí cho Hứa Úy. Hứa Úy gian nan mở miệng hỏi: "Lạc Phàm đây là làm sao vậy?"
Chử Thiếu Phong nhàn nhạt nói: "Không có gì, em ấy rất ổn."
Bệnh của Lạc Phàm, hắn cũng không tính toán cùng người ngoài nói thêm cái gì.
Hứa Úy nghe ra ngữ khí cho có lệ, trong lòng không khỏi sinh khí. Anh ta đứng lên đi đến trước mặt Chử Thiếu Phong, cũng là có điểm tùy hứng, nói thẳng: "Anh bảo vệ một kẻ điên thế này thì có ý tứ sao?"
Dứt lời, không khí trong nháy mắt ngưng kết.
Chử Thiếu Phong chậm rãi quay đầu, dùng đôi con ngươi hung ác nham hiểm nhìn Hứa Úy, thanh âm rét lạnh đến mức có thể làm người ta rơi thẳng vào hầm băng: "Cậu nói lời này có ý gì?"
Hứa Úy ngẩn người, lại căng da đầu nhuyễn thanh nói: "Thiếu Phong, Lạc Phàm cậu ta đã như vậy, anh không cần thiết ở bên cạnh cậu ta."
Nói, anh ta làm trò ngay trước mặt Lạc Phàm, dựa sát vào Chử Thiếu Phong, trong mắt toàn là mị ý. Tay anh ta câu lên cổ Chử Thiếu Phong, kề sát tai hắn nói: "Em biết, anh cùng cậu ta ở bên nhau là bởi vì năm đó em không đáp ứng cùng anh kết giao, mới tìm cậu ta làm thế thân. Nhưng thế thân chung quy là thế thân, hiện tại em đã trở về, chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?"
Hứa Úy là kiểu người tự cho mình là tốt nhất, anh ta đánh cuộc Chử Thiếu Phong đối với mình vẫn còn tình cảm, nên mới dám làm như vậy. Chỉ là...... Anh ta thua cuộc, thua hết cả bàn cờ.
Thua còn rất khó xem.
Chử Thiếu Phong lạnh lẽo liếc Hứa Úy, bên môi ý cười trào phúng đến cực điểm. Duỗi tay đẩy ra cái người đang quấn lấy mình, hắn cười lạnh nói: "Hứa Úy, cậu không phải đã đem chính mình nghĩ đến quá quan trọng đi?"
Hứa Úy buông tay, thế nào cũng không nghĩ tới, bàn tính kỹ lưỡng của mình cứ như vậy đánh hụt.
Lời nói ra từ miệng Chử Thiếu Phong vẫn tiếp tục tàn nhẫn. "Chưa từng có cái gì thế thân, những năm này, người tôi thích vẫn luôn là Lạc Phàm, cũng chỉ có Lạc Phàm."
Những lời này làm tâm Hứa Úy trầm xuống, gió lạnh thổi tới trên người làm anh ta lạnh đến phát run. Anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới Chử Thiếu Phong sẽ nói ra mấy lời này với mình. Đây là chân tướng sao? Không...... Không có khả năng! Anh ta không tin! Anh ta sao có thể sẽ so ra kém một kẻ điên?!
Nhất định là Chử Thiếu Phong vì giận mình năm đó cự tuyệt hắn, mới cố ý nói ra loại lời nói này!
Nghĩ như vậy, trong lòngHứa Úy liền lại có chút tự tin. Anh ta đến gần, cũng mặc kệ trên mặt Chử Thiếu Phong thần sắc ra sao, nhón chân, ôm lấy cô hắn, hôn lên đôi môi lạnh lẽo.
Anh ta nhắm hai mắt, còn chưa kịp cảm nhận cái hôn không thấy độ ấm này đã bị Chử Thiếu Phong một phen đẩy ra. Hứa Úy đứng không vững té ngã trên mặt đất. Anh ta ngồi dưới đất, nhìn Chử Thiếu Phong như cũ cao cao tại thượng dùng lạnh băng ánh mắt nhìn mình, chỉ nói một câu: "Hứa Úy, đừng làm cho tôi khinh thường cậu."
Hứa Úy cúi đầu, hốc mắt nóng lên.
Trong lòng tràn ngập hận ý đối với Lạc Phàm.
Anh ta chật vật đứng dậy, cô đơn xoay người rời đi.
Mà Chử Thiếu Phong ngay cả liếc nhìn một cái cũng không chịu, ngay khi bị Hứa Úy hôn, hắn chỉ lo dùng tay lau miệng, sau đó quay người lại muốn cùng Lạc Phàm hảo hảo giải thích một chút chuyện vừa rồi. Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, liền thấy Lạc Phàm như cũ ánh mắt trống rỗng mà ngồi đó, biểu tình trên mặt không có chút gợn sóng nào.
Phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh.
Chử Thiếu Phong tâm chợt lạnh.
Hắn biết, mặc kệ Hứa Úy làm cái gì, Lạc Phàm cũng sẽ không phản ứng.
Sẽ không ghen, sẽ không sinh khí, bởi vì y chỉ coi hắn như một người xa lạ.