Chử Thiếu Phong mang theo Lạc Phàm trở về căn biệt thự ở Hải Thành, xe dừng lại, hắn ôm người xuống xe, một đường ôm trở về phòng.
Ngô thẩm nhìn thấy hắn đã trở lại, vội ra nghênh đón, không ngờ vừa mở cửa liền thấy Chử Thiếu Phong mang theo một người đàn ông đi đến, phía sau còn có một cô gái xinh đẹp. Bà ngẩn người, nhìn Chử Thiếu Phong nôn nóng ôm người đi thẳng về phía phòng ngủ trên lầu, mà cô gái kia thế nhưng cũng đi theo phía sau.
Ngô thẩm trong lúc nhất thời không minh bạch, thẳng đến khi bà nhìn kỹ người được Chử Thiếu Phong ôm trong ngực mới phát hiện không ngờ người đàn ông suy yếu này thế nhưng là Lạc Phàm!
Bà vội đuổi theo, có chút kinh ngạc hỏi: "Lạc tiên sinh đây là làm sao vậy......"
Như thế nào mới ngắn ngủn mấy ngày không gặp, người liền thay đổi nhanh như vậy? Lúc này Lạc Phàm vừa nhìn là thấy đã gầy một vòng lớn, gương mặt cũng trở nên hốc hác, tái nhợt, uể oải ỉu xìu. Không cẩn thận nhìn thật đúng là không thể nhận ra đây là Lạc Phàm, cũng khó trách Ngô thẩm thấy sẽ kinh ngạc.
Chử Thiếu Phong mặt mũi căng cứng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là sai người mở cửa phòng, đi vào trong, sau đó cẩn thận đặt người trong ngực lên giường lớn mềm mại, động tác nhẹ nhàng, như là đang che chở một kiện hi thế trân bảo.
Cài chăn cẩn thận xong, hắn xoay người phân phó Ngô thẩm đi chuẩn bị một ít đồ ăn, sau đó nói với Lạc Bội Bội đứng một bên: "Trong khoảng thời gian này, Lạc Phàm tạm thời sẽ ở đây."
Ngữ khí cường ngạnh, không phép người khác có nửa điểm phản đối.
Lạc Bội Bội tự biết chính mình đấu không lại Chử Thiếu Phong, chỉ đành gật đầu đáp ứng. Kỳ thật trừ bỏ nơi này, cô cũng không có lựa chọn tốt hơn. Xung quanh viện điều dưỡng còn có phóng viên săn tin, tự nhiên là không có khả năng trở về. Ngay cả trước nhà cô cũng sớm đã có paparazzi tử thủ, lúc này dư luận còn chưa được dập tắt, cô không thể mang theo Lạc Phàm đang sinh bệnh đi mạo hiểm như vậy.
May mà nơi này hoàn cảnh thanh tĩnh lại có trị an tốt, là nơi hoàn hảo để tĩnh dưỡng. Lạc Bội Bội cẩn thận đánh giá một phen, cảm thấy vừa lòng.
Buổi tối, Ngô thẩm làm tốt đồ ăn, đưa lên lầu. Chử Thiếu Phong nghĩ đến mấy lời lúc trước Hà Thịnh Dương nói với hắn, không lại tay cầm tay mà uy Lạc Phàm ăn cơm, ngược lại đem thìa nhét vào trong tay Lạc Phàm, để y tự làm.
Tay Lạc Phàm nắm thìa không có sức lực, chỉ mân mê vài cái liền thả xuống, hoàn toàn không có ý muốn ăn cơm. Chử Thiếu Phong nhìn không khỏi sốt ruột, kiên nhẫn dỗ dành: "Ngoan, trước ăn cơm, nếu không lúc ngủ sẽ đói bụng."
Ngữ khí ôn nhu giống như đang dỗ tiểu hài tử ba tuổi.
Lạc Phàm ngón tay hơi hơi giật giật, lại cứ ngồi yên đó, không phản ứng. Lạc Bội Bội ngồi bên cầm lấy thìa, trừng mắt nhìn Chử Thiếu Phong một cái, sau đó duỗi tay bón cho Lạc Phàm.
Chử Thiếu Phong chăm sóc Lạc Phàm nhiều ngày như vậy, một chút chuyển biến tốt đẹp cũng không có, tuy trong lòng biết không gấp được, vẫn là có chút uể oải.
Ban đêm đi ngủ, hắn ôm Lạc Phàm, thở dài nói: "Nên bắt em làm thế nào mới tốt?"
Trong bóng đêm, Lạc Phàm trợn tròn mắt, trong ánh mắt trống rỗng lóe lên một tia sáng, thực mau lại biến mất không dấu vết.
Bởi vì muốn chiếu cố Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong đem tất cả công việc về nhà xử lý. Mỗi ngày trừ bỏ nhọc lòng vì Lạc Phàm còn phải xử lý một ít sự tình công ty, vội đến sứt đầu mẻ trán, cả người cũng tiều tụy không ít, quầng thâm dưới khóe mắt mắt càng ngày càng đậm.
Lúc nhận được điện thoại của Hứa Úy hắn nhất thời không khịp phản ứng.
Hứa Úy ở đầu kia điện thoại nói: "Thiếu Phong, bận cái gì vậy? Gần đây thật khó nhìn thấy anh?"
Chử Thiếu Phong nhíu nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy Hứa Úy dùng loại ngữ khí thân mật gọi tên mình lại chói tai như vậy. Hắn nhìn Lạc Phàm trên giường một cái, đứng dậy ra ngoài cửa tiếp cuộc điện thoại này, cũng chỉ là thuận miệng có lệ vài câu, sau đó liền kết thúc, chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Vì vậy cho nên khi Chử Thiếu Phong trở lại trong phòng không hề phát hiện ngăn kéo nào đó trên tủ đầu giường từng bị mở ra, cũng không thấy trong lòng bàn tay Lạc Phàm đang nắm một mảnh thủy tinh vỡ.
Lạc Phàm giấu tay trong chăn, tay dùng sức nắm xuống, thủy tinh cắt vào lòng bàn tay y cũng không cảm thấy đau, vẫn là diện vô biểu tình giương mắt nhìn Chử Thiếu Phong, thực nghi hoặc vì sao gần đây trước mắt mình cứ luôn xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.
Y nhìn không rõ diện mạo người này, cũng nghe không rõ thanh âm người này, thật giống như chỉ là một ảo giác sinh ra trong tiềm thức.
Lòng bàn tay nắm mảnh thủy tinh nhanh chóng thấm máu, nhưng bởi vì tay đặt ở trong chăn, Lạc Phàm lại không rên một tiếng, cho nên Chử Thiếu Phong cũng không nhận thấy được có cái gì khác thường. Thẳng đến buổi tối lúc muốn hầu hạ Lạc Phàm ăn cơm, hắn mới cảm giác không đúng chỗ nào.
Chăn vừa xốc lên, Chử Thiếu Phong đại não trống rỗng. Hắn ngơ ngác
nhìn khăn trải giường bên dưới Lạc Phàm bị lây dính màu sắc đỏ tươi, hơi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn đến trong tay Lạc Phàm đang nắm một mảnh thủy tinh vỡ không biết lấy được ở đâu, mà này đó dấu máu chính là đang thấm ra từ lòng bàn tay chằng chịt vết thương......
Hít sâu một hơi, Chử Thiếu Phong cố gắng làm chính mình trấn định lại, hắn hô to một tiếng, gọi Ngô thẩm mau mau tới, giọng nói có chút phát run: "Đi lấy hòm thuốc tới."
Ngô thẩm nhìn tay Lạc Phàm bị thương đổ máu, hoảng sợ, vội đến thư phòng cầm hòm thuốc lại đây. Lạc Bội Bội nghe được ầm ĩ, cũng đuổi theo vào phòng, giây phút nhìn thấy Lạc Phàm lòng bàn tay máu chảy đầm đìa, cô thiếu chút nữa ngất xỉu. Cô xông đến gào lên với Chử Thiếu Phong nói: "Anh chiếu cố người như thế nào vậy? Vì sao mỗi lần giao người cho anh đều xảy ra chuyện như vậy??"
Chử Thiếu Phong nhắm hai mắt, tùy ý Lạc Bội Bội quở trách cũng không biện giải. Việc này hắn không có gì để giải thích, để Lạc Phàm ở ngay dưới mí mắt mình mà làm ra hành vi tự tổn hại, còn hắn thẳng đến buổi tối mới phát hiện, xác thật là đã quá lơ là. Hắn cho rằng chỉ cần người còn ngốc ở trước mắt mình, hắn trông chừng chặt chẽ như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì, lại không nghĩ rằng......
Trong lòng một mảnh trầm trọng.
Chử Thiếu Phong sắc mặt khó coi tiếp nhận hòm thuốc từ Ngô thẩm, tiến lên kéo tay Lạc Phàm, kiên quyết mà cẩn thận gỡ từng ngón tay nắm chặt. Lạc Phàm cơ thể run rẩy, lại thế nào cũng không chịu buông tay.
Chử Thiếu Phong sợ y bị thương, không dám không dùng sức quá mức, thế nên hai người cứ giằng co như vậy.
Thời gian lẳng lặng trôi, Chử Thiếu Phong càng thêm lo lắng vết thương của Lạc Phàm. Nhưng y lại nói gì cũng không chịu nghe lời, dần dần, Chử Thiếu Phong trong mắt nhiễm tức giận, hắn đối với Lạc Phàm trầm giọng nói: "Buông tay ra."
Lạc Phàm không nghe.
Chử Thiếu Phong không để ý có làm Lạc Phàm bị thương không nữa, hắn bóp cổ tay Lạc Phàm, dùng sức gỡ các ngón tay y, sau đó lấy đi mảnh thủy tinh, nhìn Lạc Phàm run lên một cái, hắn lạnh giọng cười nói: "Biết đau?"
Lạc Phàm không nói gì, trong mắt như cũ hỗn độn.
Chử Thiếu Phong lúc này trong lòng vừa tức vừa vội lại vừa lo lắng, nói ra liền có chút không lựa lời: "Em cho rằng em làm như vậy Chử Thiếu Phong sẽ tha thứ cho em?"
Không ai biết, khoảng khắc vừa xốc chăn lên, trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi, sợ sẽ lại lần nữa mất đi Lạc Phàm. Nhìn Lạc Phàm trước mặt co quắp thối lui, Chử Thiếu Phong kéo người giam cầm trong ngực, không cho y trốn đi.
Hắn giơ tay bóp cằm Lạc Phàm, nhìn gương mặt gầy ốm, lòng hắn đau buốt, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến cực điểm. "Em cho rằng chỉ cần em chết đi là có thể đem tất cả những gì nợ tôi xóa bỏ sao? Em nợ tôi, vĩnh viễn trả không xong."
Lạc Phàm, em nợ tôi cả một đời, dựa vào cái gì muốn cứ như vậy bỏ đi, mặc kệ tôi không quan tâm?!
Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh trống rỗng của Lạc Phàm sau khi nghe Chử Thiếu Phong nói đột nhiên lộ ra nét thống khổ. Y đưa tay bịt chặt tai, không chịu lại nghe những lời Chử Thiếu Phong nói. Máu trên tay cọ lên mặt, khiến cho khuôn mặt tái nhợt trở nên chật vật cực kỳ.
Lạc Bội Bội giận dữ lao tới, lớn tiếng với Chử Thiếu Phong: "Anh dựa vào cái gì mà khi dễ ca ca tôi?!"
Chử Thiếu Phong dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng cô một cái, ngay sau đó gọi bảo tiêu, đem Lạc Bội Bội ầm ĩ kéo ra ngoài. Tức khắc, trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn hắn cùng Lạc Phàm.
Lạc Phàm còn đang co rúm, bịt chặt tai, không dám nhìn Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong biết mình không nên kí©h thí©ɧ Lạc Phàm, chính là hắn khống chế không được. Hắn thực giận, giận chính mình không chăm sóc người cẩn thận, cũng giận Lạc Phàm không yêu quý thân thể mình, không quý trọng sinh mệnh chính mình lại nhiều lần cố gắng tìm chết. Nhưng nhiều hơn, lại là sợ hãi.
Nếu phát hiện muộn một chút, hoặc Lạc Phàm cố tình giấu tay bị thương trong chăn, chẳng phải hắn sẽ phải thừa nhận loại
thống khổ vĩnh viễn mất đi Lạc Phàm? Hắn cùng Lạc Phàm đã bỏ lỡ bảy năm, không có khả năng nửa đời sau cứ thế bỏ qua.
Nắm chặt bả vai Lạc Phàm, hắn cưỡng bách y ngẩng đầu lên nhìn mình, cũng mặc kệ y có nghe hay không, hắn từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Lạc Phàm, em hãy nghe cho kỹ, nếu em thật sự muốn chuộc tội, muốn Chử Thiếu Phong tha thứ em, như vậy em phải hảo hảo mà sống."
"Hắn nếu là thật sự hận em, nhất định sẽ không để em tiện nghi như vậy mà chết đi, hắn sẽ làm em phải sống, sau đó chậm rãi tra tấn em, sống không bằng chết."
Chử Thiếu Phong thanh âm trầm thấp, dường như mê hoặc nhân tâm. Hắn nhìn vào mắt Lạc Phàm, chậm rãi nói cho y, phải sống, y phải sống, sống để Chử Thiếu Phong tới tra tấn y.
Dường như có vệt sáng lóe lên trong đáy mắt Lạc Phàm, y tựa hồ nghe hiểu ý tứ Chử Thiếu Phong. Y nhìn Chử Thiếu Phong, hoảng hốt gật gật đầu, sau đó lắp bắp mở miệng nói: "Anh...... Anh nói đúng......"
Tuy rằng không biết người nói chuyện với mình là ai, chính là Lạc Phàm lại nghe được. Đúng vậy, y sao lại có thể dễ dàng chết đi như vậy chứ, Chử Thiếu Phong còn chưa có trả thù đủ đâu, y mà chết, Chử Thiếu Phong nhất định sẽ không vui.
Y muốn chuộc tội, chỉ cần Chử Thiếu Phong có thể tha thứ cho y, bảo y làm cái gì cũng được.
Nhìn bộ dáng hoảng hốt bộ dáng của người trong lòng, Chử Thiếu Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn vùi đầu vào cổ Lạc Phàm, trong lúc nhất thời đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên cơ thể gầy yếu kia, cả người hư thoát vô lực cực kỳ.
Ngay sau đó, hắn thấp giọng cười cười, duỗi tay ôm lấy Lạc Phàm, đem người ấn dưới thân, ngón tay mơn trớn gương mặt y, nói: "Làm hại tôi lo lắng như vậy, trừng phạt em thế nào mới tốt đây?"