Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cảm xúc của Lạc Phàm cũng dần dần ổn lại. Y ngồi tựa vào đầu giường, mắt khẽ nhắm, hô hấp nhè nhẹ, đều đặn, tựa hồ đã ngủ.
Chử Thiếu Phong lúc này mới dám đến gần, đứng bên mép giường, khẽ khàng nâng tay y đặt vào trong chăn, lại đem chăn đắp cẩn thận. Tay chạm vào làn da lạnh lẽo, cái lạnh thấm tận trong lòng làm hắn ngẩn người, trong ánh mắt là chút cảm xúc mông lung không rõ.
Mở ra cửa sổ sát đất, Chử Thiếu Phong ra ngoài ban công đốt một điếu thuốc. Ánh lửa lập lòe trong gió lạnh lay động, Chử Thiếu Phong chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc, đem toàn bộ bực bội phát tiết sạch sẽ.
Hừng đông, thừa dịp Lạc Phàm còn chưa tỉnh lại, Chử Thiếu Phong ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Tình trạng Lạc Phàm đêm qua thực không thích hợp, Chử Thiếu Phong có chút bất an, hắn suy nghĩ một đêm, quyết định tìm một bác sĩ tâm lý tới khám cho Lạc Phàm.
Ở Hải Thành này, vị bác sĩ tâm lý được hắn tin tưởng chỉ có Hà Thịnh Dương.
Sau vài hồi chuông, Hà Thịnh Dương rốt cuộc nhận điện. Chử Thiếu Phong đề cập ngay yêu cầu của mình, nhưng ở đầu kia điện thoại Hà Thịnh Dương lại ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi mấy ngày này không ở Hải Thành, chuyện của cậu tạm thời tôi không giúp được."
"Khi nào trở về?" Chử Thiếu Phong nhíu mày hỏi.
"Đại khái phải hơn nửa tháng đi, bên này có việc không đi được."
Hà Thịnh Dương hỏi: "Cấp bách lắm sao? Nếu không tôi giới thiệu vài bác sĩ khác cho cậu?"
"Không cần." Chử Thiếu Phong nói, tắt máy.
Hắn quay người nhìn Lạc Phàm còn đang say ngủ, không khỏi buông tiếng thở dài. Nửa tháng dài lắm, hắn chờ không được thời gian lâu như vậy.
Khi bác sĩ tâm lý tới, Lạc Phàm đã tỉnh. Chử Thiếu Phong vội vàng đưa bác sĩ qua xem cho y.
Lạc Phàm tỉnh lại nhìn qua không có gì bất thường, ngoại trừ tinh thần có chút uể oải thì không có phản ứng kỳ lạ nào. Hơn nữa y còn chủ động mỉm cười với Chử Thiếu Phong, cũng cũng không có kháng cự hắn tiếp cận. Bác sĩ kiểm tra xong, lại kết hợp lời kể của Chử Thiếu Phong về tình huống xảy ra đêm qua, vì vậy đưa ra kết luận, bởi vì Lạc Phàm bị bắt cóc, về mặt tinh thần đã chịu kí©h thí©ɧ mới có thể làm ra hành động khác thường như vậy.
Bác sĩ lại kê một ít thuốc an thần, lại dặn dò vài điểm cần chú ý, sau đó mới rời đi.
Chử Thiếu Phong nhìn túi thuốc trong tay, im lặng suy nghĩ, thật sự chỉ là bởi vì đã chịu kinh hách sao?
Đi vào phòng ngủ, Chử Thiếu Phong bưng một ly nước nóng, đưa cho Lạc Phàm, sau đó ngồi ở bên cạnh y, đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt, nói: "Vinh Mặc đã bị bắt giam, tôi cam đoan, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Lạc Phàm ngẩn người, ngay sau đó gật gật đầu, ngập ngừng nói: "Đêm qua...... Tôi làm ác mộng......"
"Ác mộng thế nào?"
Lạc Phàm tay giữ cái ly, ngón tay bất an xoắn vào nhau, y
ngập ngừng nhìn vào mắt Chử Thiếu Phong, thấp thỏm bịa chuyện. "Mơ thấy tôi bị bắt cóc, sau đó nhầm lẫn cho rằng anh là bọn bắt cóc đó, cho nên mới......"
Nói, tay y cũng run rẩy càng lúc càng mạnh. Nước nóng trong ly bị sánh ra, nóng bỏng bắn xuống đùi y, y hét lên một tiếng, tay vung ra, ly trong tay văng xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy. Lạc Phàm vội vàng cúi người muốn nhặt cái ly đã biến thành các mảnh vỡ, Chử Thiếu Phong vội vàng kéo lại y, sốt ruột hỏi: "Thế nào, có chỗ nào bị bỏng không?"
Lạc Phàm một bên lắc đầu, một bên luôn miệng nói xin lỗi, thần sắc hoảng loạn.
Chử Thiếu Phong ôm y vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng, trấn an nói: "Không có việc gì, chỉ là đánh vỡ cái ly thôi mà."
Lạc Phàm nắm quần áo Chử Thiếu Phong, tay run rẩy lợi hại. Y biết chính mình hẳn là phải ở trước mặt Chử Thiếu Phong khắc chế một chút, nhưng lại khống chế không được cảm xúc bản thân. Y cảm thấy chính mình thật khốn kiếp, không chỉ có kiếp trước hại chết Chử Thiếu Phong, một đời này còn muốn dùng trái tim tàn khuyết không được đầy đủ tiếp tục yêu Chử Thiếu Phong, y tệ hại đến vậy như thế nào xứng đôi Chử Thiếu Phong?
Cảm nhận được người trong ngực
cơ thể run rẩy không ngừng, Chử Thiếu Phong sắc mặt trầm trọng. Hắn vỗ về trấn an Lạc Phàm, lại nhớ vừa rồi nước nóng bắn lên chân y, không biết có bị bỏng không nữa, vì vậy liền duỗi tay muốn cởϊ qυầи y.
Lạc Phàm sửng sốt, cho rằng Chử Thiếu Phong lại muốn, phối hợp mở chân ra.
Chử Thiếu Phong động tác có chút tạm dừng, ngay sau đó hắn vỗ vỗ chân Lạc Phàm, nói: "Lại nghĩ cái gì? Mau nhìn xem có bị bỏng không."
Lạc Phàm sau khi nghe xong, mặt đỏ tới tận mang tai.
Chử Thiếu Phong cười cười, tay cởϊ qυầи Lạc Phàm có thêm chút ý vị chơi đùa, ngón tay chậm rãi vuốt ve bắp đùi trắng trẻo, dừng lại ở một khoảng bị nóng đến, có chút đỏ.
"Tôi đi lấy thuốc tới." Nói, Chử Thiếu Phong đứng dậy tới phòng cách vách lấy hộp thuốc.
Chờ hắn đi khuất, Lạc Phàm ngồi trên giường nhìn xuống những mảnh thủy tinh nhỏ vỡ vụn dưới sàn nhà, ma xui quỷ khiến cúi xuống nhặt mảnh vỡ gần mình nhất, bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Chử Thiếu Phong quay lại giúp Lạc Phàm bôi thuốc, lại gọi Ngô thẩm, bảo bà quét dọn một chút. Hắn một lần nữa rót nước ấm vào cái cốc nhựa, thả viên thuốc vào đưa cho Lạc Phàm, nhìn chằm chằm đến khi y uống sạch sẽ.
Lạc Phàm uống thuốc xong liền cảm thấy mệt rã rời. Vừa lúc đang là giờ ngủ trưa, Chử Thiếu Phong ôm Lạc Phàm cùng nhau nằm trên giường nặng nề ngủ. Giường rất lớn, đã không còn phải chen chúc như chiếc giường nhỏ hẹp trong căn nhà đi thuê bảy năm trước, hai người từng ở trên cái giường này ngủ rất nhiều lần, nhưng lòng bọn họ lại cách nhau thật xa.
Khi bọn họ tỉnh ngủ đêm đã xuống rồi, Chử Thiếu Phong sợ Lạc Phàm bị đói, dặn Ngô thẩm làm nóng chút đồ ăn rồi mang lên. Nhưng Lạc Phàm không muốn ăn, chỉ chịu ăn vài miếng. Chử Thiếu Phong cau mày nói: "Khó trách càng ngày càng gầy, không ăn cái gì sao được?"
Dứt lời, một thìa cơm dứt khoát được đưa tới bên miệng Lạc Phàm.
Ăn cơm xong, Lạc Phàm cảm thấy bản thân cần phải cùng Chử Thiếu Phong hảo hảo nói chuyện. Y gọi Chử Thiếu Phong, nghiêm túc hỏi: "Chử Thiếu Phong, chúng ta như bây giờ là như thế nào?"
Chử Thiếu Phong xoay người nhìn thẳng vào mắt Lạc Phàm, tuy đang cười nhưng xao động trong mắt lại tiết lộ sự khẩn trương. "Lạc Phàm, tôi nói rồi, tôi muốn cùng em một lần nữa bắt đầu."
"Cùng tôi?" Lạc Phàm cúi đầu xuống, "Anh đã biết, tôi rất xấu xa, tôi vì tiền mà phản bội anh."
Thậm chí còn hại chết anh.
Khốn nạn như vậy làm gì có tư cách lưu lại bên anh.
Chử Thiếu Phong tiến lại gần, bắt lấy tay Lạc Phàm, "Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, cứ coi như chưa từng xảy ra."
Lạc Phàm lắc lắc đầu, "Tôi làm không được."
Ác mộng đêm đó, rõ ràng có thể thấy được, y biết sâu trong nội tâm mình sợ hãi cái gì, y căm ghét bản thân như vậy. Muốn y quên hết tất cả quá khứ, quên mất hết thảy chuyện phát sinh kiếp trước, y làm không được.
Cho dù bây giờ một lần nữa cùng Chử Thiếu Phong ở bên nhau, vạn nhất có một ngày, Chử Thiếu Phong giống như bảy năm trước, đột nhiên phát hiện chân tướng, lại lần nữa lựa chọn rời bỏ y, sợ rằng đến lúc đó y không thể thừa nhận loại đả kích này nữa.
"Vì sao nhất định phải là tôi chứ? Chử Thiếu Phong, anh rõ ràng có thể có rất nhiều lựa chọn." Lạc Phàm nói, lộ ra cái cười nhợt nhạt vô lực. "Đừng quên, anh còn có Hứa Úy."
Chử Thiếu Phong ngẩn người, tay nắm Lạc Phàm có chút dùng sức. "Quả nhiên, em vẫn là đang giận tôi. Em giận tôi lấy Hứa Úy kí©h thí©ɧ em, có phải hay không?"
"Tôi không giận anh, anh mới là người nên hận tôi." Lạc Phàm cảm thấy trên tay có chút đau, lông mày hơi nhăn lại, như cũ bất động thanh sắc nói: "Buông tay đi Chử Thiếu Phong, giữa chúng ta không còn khả năng qua lại."
Một đời này Chử Thiếu Phong hẳn là phải có lựa chọn tốt hơn, mà không phải lựa chọn cùng y cái kẻ điên này chung sống cả đời.
Chử Thiếu Phong thần sắc phẫn nộ, kích động nói: "Tôi nói có thể là có thể!"
"Không có Hứa Úy, không có những người khác, Chử Thiếu Phong tôi đời này, đời trước, chỉ có mình em!" Dứt lời, Chử Thiếu Phong đem Lạc Phàm gắt gao ôm vào ngực, động tác mạnh mẽ đến mức làm Lạc Phàm không thở nổi.
Lạc Phàm muốn đẩy Chử Thiếu Phong, nhưng ấm áp trên cổ lại làm động tác của hắn cứng lại.
Là nước mắt.
Chử Thiếu Phong đang khóc.
Y đưa tay muốn vuốt ve lưng Chử Thiếu Phong, lại bị Chử Thiếu Phong bất ngờ chế trụ cổ tay, áp đảo dưới thân. Chử Thiếu Phong hai mắt đỏ ngầu nhìn y, trong đôi con ngươi kia là hận hay là yêu, y đã phân không rõ. Y chỉ biết là quần áo trên người từng cái bị cởi ra, Chử Thiếu Phong dùng cà vạt bịt mắt y, cái gì cũng nhìn không thấy.
Không có cảm giác an toàn y chỉ có thể lung tung ôm lấy Chử Thiếu Phong, móng tay cào trên da người kia cũng không hay biết. Y bị Chử Thiếu Phong dẫn đường, trong bể du͙© vọиɠ từng chút trầm luân. Cơ thể bị thay đổi các loại tư thế, đón ý nói hùa, thở hổn hển, nhưng tâm lý hư không lại như thế nào cũng vô pháp được lấp đầy.
Một lần lại một lần chiếm hữu qua đi, Lạc Phàm bị lăn lộn đến tinh bì lực tẫn, rốt cục chịu đựng không nổi ngất đi. Chử Thiếu Phong dừng động tác, bế Lạc Phàm đi về phía phòng tắm. Đại chưởng xoa nắn vòng eo tiêm gầy, chỉ cảm thấy người trong lòng càng ngày càng nhẹ.
Chử Thiếu Phong cau mày, một chân đá văng cửa phòng tắm, tay chân nhẹ nhàng đặt người vào bồn tắm, sau đó cẩn thận giúp y rửa sạch dấu vết hoan ái.
Nhìn Lạc Phàm trước mặt an tĩnh không phản kháng, Chử Thiếu Phong nhớ tới lần trước cũng là ở chỗ này, hắn cưỡng bách Lạc Phàm, kết quả lại bị hung hăng đẩy ra. Ngón tay thon dài xoa đôi môi nhạt màu, Chử Thiếu Phong cười cười, chỉ cảm thấy lúc này Lạc Phàm bị làm đến hôn mê đáng yêu rất nhiều.
Nước trong bồn tắm dần dâng ngập cơ thể Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong mắt sắc nâng cánh tay y lên, cẩn thận gỡ xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay trái.
Chiếc đồng hồ này, hắn nhớ rõ y vẫn luôn đeo, hẳn là rất thích đi.
Hắn chu đáo để đồng hồ ở trên bệ cao, tránh bị nước bắn vào. Sau đó hắn trở về bên cạnh Lạc Phàm, đang muốn tiếp tục làm chuyện còn dang dở, tầm mắt lại chạm đến một chỗ kia, động tác khựng lại.
Tưởng chính mình nhìn lầm, hắn vội vã bắt lấy cổ tay Lạc Phàm, nhìn đến trên đoạn cổ tay nguyên bản luôn bị đồng hồ che lấp có một vết sẹo dữ tợn, hắn ngây ngẩn cả người, hô hấp cũng theo đó đình trệ.
Vết sẹo kia không biết có từ khi nào, tuy đã nhạt màu nhưng nhìn qua vẫn thật ghê người.
Tay Chử Thiếu Phong nắm Lạc Phàm chút run rẩy, hắn nhìn Lạc Phàm, bức thiết muốn hỏi rõ ràng vết sẹo từ đâu xuất hiện. Nghĩ lại mấy ngày vừa qua Lạc Phàm làm ra một số hành vi khác thường, tâm Chử Thiếu Phong nhảy loạn, hắn đứng bật dậy, xoay người vội vã như chạy trốn ra bên ngoài, há miệng thở hồn hển.
Trong phòng tắm quá ngột ngạt.
Hắn hốt hoảng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trở lại phòng, cầm lấy di động đánh một cuộc điện thoại.
Hiện tại đã là nửa đêm hai ba giờ, người ở đầu kia điện thoại vẫn rất có tinh thần. Chử Thiếu Phong nói: "Lạc Bội Bội, tôi có việc hỏi cô."
Vốn còn đang quay cảnh đêm Lạc Bội Bội nghe được Chử Thiếu Phong không đúng, ngẩn người hỏi: "Anh tôi thế nào?"
Lúc trước Lạc Phàm rời khỏi đoàn phim, Chử Thiếu Phong chạy về Hải Thành tìm được người, báo tin bình an, lại không có nói cho cô chuyện Lạc Phàm bị bắt cóc. Tuy rằng Lạc Bội Bội không hề muốn Lạc Phàm cùng Chử Thiếu Phong có gì thân cận quá, công việc lại quấn lấy cô không dứt ra được, cũng chỉ đành nhờ tới Chử Thiếu Phong hỗ trợ chiếu cố một chút.
Chử Thiếu Phong làm lơ lời nói của Lạc Bội Bội, vào thẳng vấn đề: "Vết thương trên cổ tay trái của em ấy là chuyện gì?"
Nghe những lời này, Lạc Bội Bội ở đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Tôi không cần thiết phải nói chuyện đó với anh."
Nói xong liền cúp máy, nghe trong điện thoại trận tiếng tút tút, Chử Thiếu Phong sắc mặt xanh mét.
Nhấn điện thoại gọi lần nữa, Lạc Bội Bội trực tiếp tắt máy.
Chử Thiếu Phong trở về phòng tắm, nhẹ nhàng bế Lạc Phàm lên, lau khô sau, lại cẩn thận ôm trở về giường. Mặc dù vừa ngâm trong nước ấm, cơ thể Lạc Phàm vẫn lạnh lẽo không ngờ. Chử Thiếu Phong ôm chặt người vào ngực, lại chặt một chút, trên mặt là thần sắc không rõ.
Một đêm không ngủ, Chử Thiếu Phong đã thật lâu không có giấc ngủ chất lượng kém như vậy.
Lạc Phàm nằm bên còn chưa tỉnh, Chử Thiếu Phong nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, gọi một cú điện thoại cho trợ lý, muốn một tấm vé máy bay sớm nhất. Sau đó hắn xoay người lại, bắt gặp Lạc Phàm đang mở to mắt nhìn mình.
Chử Thiếu Phong cười cười, đi qua: "Đánh thức em hả?"
Lạc Phàm lắc đầu, hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài?"
"Ừm, có một số việc cần xử lý." Chử Thiếu Phong nói, kéo kéo tay Lạc Phàm dịu dàng cười, "Chờ tôi trở lại."
Chử Thiếu Phong không có nói muốn đi đâu, Lạc Phàm cũng không hỏi. Thời tiết chuyển lạnh, dần dần vào đông. Ngày Chử Thiếu Phong dời đi đã trộm đem tất cả đồ vật sắc bén trong phòng giấu đi, cũng cố ý dặn dò Ngô thẩm chú ý Lạc Phàm chặt chẽ chút.
Tuy rằng kế hoạch chỉ là hai ba ngày, Chử Thiếu Phong trong lòng lại luôn có chút bất an.
Ngày đó bị Lạc Bội Bội đầu cuối không nói rõ đã cúp máy, hắn mất ngủ một đêm, tỉnh lại liền quyết định tự mình tìm đến hỏi cho rõ ràng.
Chử Thiếu Phong vừa đi, Lạc Phàm cả người càng thêm không có tinh thần. Y xuống hoa viên dưới lầu, mới đi vài bước, mấy vị hắc y bảo tiêu liền một tấc cũng không rời đi theo y. Lạc Phàm cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, lại quay trở về phòng.
Lần trước từ bệnh viện chuồn êm, Chử Thiếu Phong bắt đầu trông chừng y thật chặt. Đừng nói ra khỏi cửa, ngay trong biệt thự này cũng không được mấy tự do.
Lạc Phàm nằm trên giường, lấy qua chăn che lại mặt, phiền muộn trong lòng vẫn luôn dồn nén làm y không thở nổi. Y ngồi dậy, nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến Chử Thiếu Phong không ở đây, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Y xuống giường, mở ra ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường, từ góc tận cùng bên trong lấy ra đồ vật. Đó là một phiến thủy tinh vỡ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vật thể trong suốt, phát ra quang mang chói mắt.
Lạc Phàm gắt gao nắm mảnh vỡ trong tay, lòng bàn tay bị cào rách cũng không để ý đến. Ngược lại, thân thể càng đau đớn, thống khổ trong lòng dường như mới có thể giảm bớt một chút.
Y kéo tay áo lên tận bả vai, lộ ra cánh tay tiêm gầy. Trong tiềm thức có gì đó đang ngo ngoe rục rịch giục giã y cầm mảnh vỡ cắt xuống, chỉ nhẹ nhàng như vậy một chút, trên làn da trắng nõn lập tức có thêm vài đạo vết thương trên miệng còn thấm máu.
Lạc Phàm giống như không cảm thấy có bao nhiêu đau, y nhấc tay lên lại vẽ xuống một chỗ khác, cánh tay nhanh chóng có thêm vài đường đỏ máu. Như là nghiện vậy, rõ ràng biết là không đúng, y lại như cũ chịu đựng không được dụ hoặc.
Mãi đến khi Ngô thẩm ở bên ngoài bắt đầu gõ cửa, y mới dừng lại hành vi tự hủy hoại mình, sắc mặt thập phần đạm nhiên thả tay áo xuống, lại đem mảnh vỡ giấu kỹ trong ngăn kéo, làm bộ cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Ngô thẩm tiến vào thấy y không có gì khác thường, cũng không nghĩ nhiều thêm.
"Lạc tiên sinh, xuống lầu ăn cơm đi."
"Vâng." Lạc Phàm gật gật đầu, chuẩn bị đi xuống, trong nháy mắt đứng dậy đầu đột nhiên có chút choáng váng, Ngô thẩm đứng bên vội vàng đỡ lấy cánh tay y. Bà vừa chạm vào, Lạc Phàm đau đến rêи ɾỉ một tiếng. Nguyên lai tay bà vừa vặn đυ.ng phải miệng vết thương y giấu sau lớp áo.
Ngô thẩm thấy thế vội buông tay, nhìn đến trên ống tay áo Lạc Phàm tựa hồ có vết máu, kinh ngạc nói: "Lạc tiên sinh, trên áo cậu sao lại dính máu?"
Lạc Phàm giấu tay trái ra phía sau người, giơ bàn tay phải bị thủy tinh đâm phá da lên: "Không biết chạm vào đâu, tay đổ máu, dính lên quần áo."
Ngô thẩm nửa tin nửa ngờ nhìn Lạc Phàm. Bà nhớ rõ, lần trước trên tay Lạc tiên sinh cũng bị chảy máu......
"Sao lại không cẩn thận vậy chứ." Ngô thẩm đi lấy hòm thuốc muốn giúp Lạc Phàm băng bó, y cười cười tiếp nhận đồ: "Cháu tự làm là được rồi"
Sau đó ngay trước mặt Ngô thẩm xử lý vết thương trên tay phải. Lúc sau xuống lầu ăn cơm, Ngô thẩm còn nhắc cái không ngừng, Lạc Phàm lẳng lặng nghe, trên mặt là nhàn nhạt ý cười.
Lúc ăn cơm, Ngô thẩm thuận tay mở TV trong phòng khách. TV đang phát quảng cáo, Lạc Phàm cũng không để ý, chậm rì rì ăn, hứng thú thiếu thiếu.
Cuối cùng chương trình quảng cáo cũng ngừng, giành thời gian cho tiết mục giải trí buổi trưa.
Vị MC đang thao thao bất tuyệt về tiến độ phim mới của Lạc Bội Bội, nghe được tên cô, Lạc Phàm liền ngẩng đầu nhìn nhiều một chút. Trong hình ảnh tổ tiết múc đi tham ban, ngoài Lạc Bội Bội còn có thêm một người Lạc Phàm không ngờ đến.
Cái người đang đứng sau Lạc Bội Bội phía, vừa nói vừa cười với Hứa Úy, không phải Chử Thiếu Phong thì còn là ai?
Lạc Phàm buông đũa, nhìn không chớp mắt vào người trong TV kia. Vẫn là gương mặt anh tuấn quen thuộc ấy, mấy ngày trước còn ở trên giường cùng vành tai tóc mai chạm nhau, còn
nói với y lời ngon tiếng ngọt hy vọng có thể một lần nữa bắt đầu, lúc này đây, người này lại xuất hiện bên cạnh Hứa Úy.
Khó trách vội vã không thể chờ được mà rời đi. Lạc Phàm thấp giọng cười cười, thiếu chút nữa y đã tin rồi, thiếu chút nữa y đã tin Chử Thiếu Phong là thật sự muốn cùng mình làm lại từ đầu.
Kỳ thật đây mới là cách trả thù mới mẻ của Chử Thiếu Phong đi? Muốn lấy đồng dạng phương thức để trả thù y quá khứ phản bội hắn?
Hình ảnh trở nên có chút mơ hồ, Lạc Phàm giơ tay lau lau mắt, trên bàn tay ướt nóng một mảnh. Y biết chính mình không có tư cách oán trách, mặc dù đây là Chử Thiếu Phong trả thù, y cũng nên cười tiếp thu, nhưng đau đớn trong lòng lại làm y khóc đến dừng không được.
Di động đặt trên bàn vang mấy hồi, y cũng không nhận. Vẫn là Ngô thẩm đi tới thấy y đang khóc, hoảng sợ sau hỏi y làm sao vậy, Lạc Phàm mới lắc lắc đầu cầm lấy di động, đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ.
Lạc Phàm bình phục cảm xúc, hỏi có chuyện gì.
Người bên kia chần chờ một lát sau nói: "Lạc tiên sinh xin chào, tôi là hộ sĩ ở viện điều dưỡng, mẹ của anh, bà Trương, nửa giờ trước...... ngã từ trên lầu xuống......qua đời....."
Trong khoảnh khắc Lạc Phàm trước mắt tối sầm, di động rơi xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy.