Triệu Duệ đem quần áo trên người Lạc Phàm cởi ra, mắt thấy vết thương trên vai Lạc Phàm lại bất giác ngừng tay. Bởi vì vết thương này, thân thể cậu ta mới suy yếu thành ra như vậy sao?
Triệu Duệ trong mắt có thần sắc khác thường, gã ngơ ngác mà nhìn thân mình gầy yếu trước mặt, đột nhiên không hạ thủ được.
Người này đang bị thương, gã thừa cơ giậu đổ bìm leo, có vẻ không tốt lắm đi?
Nghĩ đang chuẩn bị phóng Lạc Phàm một con ngựa, Lạc Phàm bị Triệu Duệ đè ở dưới thân lại vươn tay tới giữ chặt ống tay áo gã, lẩm bẩm nói: "Thiếu Phong, đừng đi......"
Triệu Duệ ngẩn người, ngón tay mơn trớn trên gương mặt lạnh lẽo nhợt nhạt, cười nói: "Thích hắn như vậy sao?"
Người si tình gã đã gặp nhiều, nhưng cùng kim chủ chơi trò si tình lại rất hiếm thấy. Triệu Duệ nhìn Lạc Phàm thêm vài lần, chỉ cảm thấy càng xem càng thích. Gã bắt lấy trái cổ tay trái của y, nhẹ giọng nói: "Đổi người khác được không?"
Lạc Phàm lại không có đáp lại gã, hiển nhiên còn chưa tỉnh.
Triệu Duệ cười cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Lấy di động nhấn số Chử Thiếu Phong, điện thoại vừa chuyển liền nghe được từ kia đầu truyền đến thanh âm khàn khàn, Triệu Duệ nói: "Ngủ không tốt sao, giọng ách như vậy."
"Không có việc gì tôi cúp máy đây." Chử Thiếu Phong nói liền chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, hiển nhiên cũng không muốn cùng Triệu Duệ tán gẫu vô nghĩa.
Triệu Duệ không sao cả nói: "Cúp liền cúp đi, dù sao một tình nhân cũ cậu bỏ đi thôi, tôi mang đi cũng chẳng phải chuyện quan trọng."
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, Lạc Phàm ở chỗ tôi."
Nửa giờ sau, Chử Thiếu Phong xuất hiện ở trước nhà Triệu Duệ. Triệu Duệ mở cửa nhìn đến Chử Thiếu Phong đang vô cùng lo lắng, hoảng sợ. "Cậu từ chỗ nào chạy tới đây, nhanh như vậy."
Chử Thiếu Phong không có để ý đến gã, lập tức đi vào nhà, hỏi: "Người đâu?"
Triệu Duệ đưa Chử Thiếu Phong tới phòng ngủ, chỉ vào Lạc Phàm vẫn ngủ mê man trên giường, buông tay không nói gì thêm. Chử Thiếu Phong bước lên trước, nhìn thoáng qua Lạc Phàm, thấy y không có việc gì trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó xoay người đi đến trước mặt Triệu Duệ, đột nhiên không thông báo mà cho gã một quyền, hung hăng nói: "Đừng cho là tôi không biết cậu đánh cái chủ ý thối tha gì."
Triệu Duệ bị một quyền này đánh đến lùi về sau vài bước, gã lau sạch máu chảy ra từ khóe miệng, cười hì hì: "Đừng nóng giận, tôi không phải cái gì cũng chưa làm sao."
Chử Thiếu Phong xiết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Nếu cậu dám làm cái gì thì không phải một quyền đơn giản như vậy đâu."
Dứt lời, hắn bế Lạc Phàm lên, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Triệu Duệ một cái, mang theo người rời đi.
Triệu Duệ xoa xoa khóe miệng, nhìn Chử Thiếu Phong bộ dáng cẩn cẩn dực dực ôm Lạc Phàm, trong lòng có chút buồn bực. Sự tình dường như không quá giống trong tưởng tượng của gã?
Lạc Phàm ngấm thuốc mê ngủ thật lâu mới tỉnh lại, phát hiện chính mình lại về tới bệnh viện, cửa phòng bệnh không đóng, bên ngoài đứng rất nhiều bảo tiêu, Lạc Phàm ngẩn người, có thêm nhiều người như vậy, y muốn rời đi sẽ rất khó khăn.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong đi đến, đóng cửa lại.
Hắn đi đến trước giường Lạc Phàm, giọng nói trầm thấp: "Tỉnh?"
"Ừm." Lạc Phàm gật gật đầu.
Chử Thiếu Phong trước mặt râu ria xồm xàm, dáng vẻ tiều tụy, Lạc Phàm nhìn thấy có chút đau lòng, là bởi vì y nên hắn trở nên như vậy sao? Thế nhưng chính y cũng không muốn thương tổn Chử Thiếu Phong mà.
Chử Thiếu Phong nhìn y, lạnh lùng hỏi một câu: "Vì cái gì phải rời khỏi?"
Lạc Phàm nghĩ không ra cái cớ, y rời đi Chử Thiếu Phong là bởi vì không nghĩ lại lợi dụng Chử Thiếu Phong không biết chuyện gì, mặt dày vô sỉ mà lưu tại bên cạnh hắn. Nếu Chử Thiếu Phong biết kiếp trước hắn từng bị y hại chết, chỉ sợ khi ấy hắn sẽ còn tức giận hơn khi biết y nhận tiền của Chử phu nhân.
Thấy Lạc Phàm không nói gì, Chử Thiếu Phong cười lạnh nói: "Em muốn rời bỏ tôi như vậy, ở cạnh tôi một giây đồng hồ cũng không chịu được sao?"
Lạc Phàm hơi hơi sửng sốt.
Chử Thiếu Phong lại vươn người, đem y đè ở dưới thân, tay ấn trên vòng eo mỏng manh, hung tợn nói: "Em càng muốn rời đi, tôi càng không cho em đi."
Lạc Phàm cảm thấy có chút đau, y nhíu nhíu mày, muốn nói gì, lại bị Chử Thiếu Phong thình lình hôn xuống chặn đứng mọi lời nói.
Chử Thiếu Phong hôn thực thô bạo, đầu lưỡi dã man cạy mở miệng Lạc Phàm, làm càn mà tước đoạt. Lạc Phàm bị hôn đến không thở nổi, tiếng rêи ɾỉ từ bên miệng tràn ra. Y muốn đẩy ra Chử Thiếu Phong, nhưng chân tay không ra được chút lực,
kháng cự gì đó nhìn qua đều thành ỡm ờ.
Nhưng màn tra tấn của Chử Thiếu Phong hiển nhiên không ngừng ở đó, khi đau đớn từ dưới thân truyền lên, Lạc Phàm khó chịu đến đầy đầu là mồ hôi. Y một bên rêи ɾỉ một bên nói: "Chử Thiếu Phong, mau thả tôi ra, nơi này là bệnh viện......"
Chử Thiếu Phong lại phủ trên người y, cười lạnh: "Tôi nói rồi, còn dám lộn xộn liền ngay tại đây thịt em."
Dứt lời, đó là một lần lại một lần mà chiếm hữu Lạc Phàm.
Thống khổ và sung sướиɠ cùng nhau luân phiên kí©h thí©ɧ Lạc Phàm, y nghĩ đến bên ngoài có người liền dùng sức cắn tay mình, không cho tiếng kêu nào lọt ra. Chử Thiếu Phong thấy thế, kéo tay y, lại đưa tay mình lên miệng y, thở gấp nói: "Khó chịu cứ cắn tôi"
Lạc Phàm lúc này đã không rõ ràng bản thân đang làm cái gì, y nhìn tay Chử Thiếu Phong, mơ mơ màng màng cắn xuống.
......
Chử Thiếu Phong làm quá mức, hại Lạc Phàm sốt cao mấy ngày liền. Bác sĩ ngại thân phận Chử Thiếu Phong nên không có nói gì nhiều, nhưng giữa lời nói vẫn ẩn ẩn bất mãn.
Chờ bác sĩ đi rồi, Chử Thiếu Phong ngồi canh giữ bên giường Lạc Phàm, sờ sờ trán y, trên cánh tay tựa hồ còn lưu lại chút vết cắn của Lạc Phàm đêm đó. Hắn cười cười, mặc dù có chút đau, nhưng lại không hối hận đã làm như vậy.
Ít nhất mấy ngày qua, Lạc Phàm rõ ràng nghe lời hơn, không còn biểu hiện muốn rời đi nữa. Chử Thiếu Phong cảm thấy trừng phạt đêm đó hẳn là có tác dụng.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng mười ngày, Lạc Phàm rốt cục có thể xuất viện.
Ngày xuất viện, Chử Thiếu Phong đưa Lạc Phàm về lại căn biệt thự của hắn. Rời đi một thời gian, Lạc Phàm phát hiện trong nhà có thêm rất nhiều người. Trước kia chỉ có y cùng Chử Thiếu Phong, sau lại có thêm Ngô thẩm, hiện tại nhiều ra mấy vị hắc y bảo tiêu canh giữ ở dưới lầu. Lạc Phàm sửng sốt, trong lòng biết cứ như vậy y hẳn là đừng nghĩ lại rời khỏi Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong một bên tựa hồ sợ y nghĩ nhiều, giải thích một chút: "Lúc trước đã xảy ra chuyện Vinh Mặc, tôi cũng vì an toàn của em nên mời một ít người lại đây."
Lạc Phàm gật gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải.
Hiện tại giữa y cùng Chử Thiếu Phong là bình tĩnh khó có được. Chử Thiếu Phong không có lại giống như lúc trước nói những lời lạnh nhạt, tuy rằng hành vi có chút bá đạo, ngữ khí vẫn là tràn ngập quan tâm.
Đêm đầu tiên trở lại căn biệt thự,
Chử Thiếu Phong động tác thực ôn nhu. Hai người đều có chút thực tủy biết vị, vì vậy làm nhiều vài lần. Xong việc, Chử Thiếu Phong ôm y, đầu vùi ở cổ y, thật cẩn thận hỏi: "Lạc Phàm, chúng ta lại giống như trước đây có được không?"
Lạc Phàm sửng sốt, trong mắt có chút mờ mịt.
Giống như trước đây? Được sao?
Đương nhiên là được, tiểu nhân trong lòng Lạc Phàm nói với y, quay lại thật tốt a, mày lúc trước còn không phải là muốn cùng Chử Thiếu Phong vui vẻ sống nửa đời sau sao? Từ khi trọng sinh tới nay, tâm nguyện lớn nhất của mày còn không phải là cái này sao?
Nhưng vì cái gì lại có cái thanh âm đang nói với y không thể được?
Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong, mở miệng nói: "Anh đừng quên, trước đây tôi nhận tiền từ phu nhân, rời khỏi anh."
Chử Thiếu Phong sau khi nghe xong, động tác trên tay cứng đờ, nhiệt tình trong mắt dần dần nguội ngắt. Hắn cười cười, tiếng cười làm Lạc Phàm nghe xong có chút lo lắng. Ngay sau đó, hắn dùng ngữ khí lương bạc nói: "Còn không phải là tiền sao? Em thích tiền, tôi liền dùng tiền giữ chân em, em muốn nhiều ít bao nhiêu? Tôi hiện tại không thiếu nhất chính là tiền."
Chử Thiếu Phong dứt lời, ngẩng đầu nhìn Lạc Phàm. Như là nhớ tới cái gì, nụ cười bên khóe miệng châm chọc cực kỳ.
Lạc Phàm cảm thấy đầu rất đau, y quay đầu đi, chỉ nói: "Tôi mệt mỏi, ngủ đi."
Đèn tắt, đêm đã khuya, nhưng một đêm này Lạc Phàm ngủ thật sự không an ổn, y làm rất nhiều ác mộng, lần lượt mơ thấy y là như thế nào hại chết Chử Thiếu Phong. Trong mộng Chử Thiếu Phong đối với y nói: "Lạc Phàm, em hại chết tôi, em còn mặt mũi ở bên tôi sao?"
"Lạc Phàm, anh ấy hiện tại bất quá là bởi vì không biết sự tình phát sinh kiếp trước, mới có thể nghĩ cùng mày hòa hảo. Nếu là có một ngày biết được chân tướng, anh ấy sẽ còn tiếp tục yêu mày sao?"
"Lạc Phàm, tôi hận em, tôi thật sự hận em."
"Đừng hận em...... Đừng...... A!" Lạc Phàm kêu to từ trong mộng tỉnh lại, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính, chiếu rọi khuôn mặt trên trắng bệch, trán thấm đầy mồ hôi lạnh. Y ngồi trên giường, nặng nề thở phì phò, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Chử Thiếu Phong nằm bên cạnh lập tức liền tỉnh lại, hắn ôm Lạc Phàm vào trong lòng ngực, sờ sờ trán y, trấn an nói: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Lạc Phàm nghe Chử Thiếu Phong nói, y ngẩng đầu chậm chạp nhìn Chử Thiếu Phong. Ánh mắt mờ mịt nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia, thế nhưng lại bị gương mặt đầy máu trong mơ chồng lấp lên, Lạc Phàm sợ tới mức dùng sức đẩy ra hắn, một bên đẩy một bên la hét: "Đừng lại đây......"
Chử Thiếu Phong không biết Lạc Phàm xảy ra chuyện gì, hắn duỗi tay nắm tay Lạc Phàm, nhìn vào mắt y nói: "Lạc Phàm, là tôi a, tôi là Chử Thiếu Phong, em làm sao vậy?"
Chử Thiếu Phong...... Chử Thiếu Phong......
Nghe ba chữ này, thần kinh căng như dây đàn của Lạc Phàm giống như đứt phựt, y che lại lỗ tai hét lớn: "Đi đi...... Đừng tới gần tôi......"
Chử Thiếu Phong bị phản ứng
của Lạc Phàm dọa tới, buông lỏng tay, thối lui đến cách xa y một chút, đau lòng nhìn y ngồi ở trong một góc, cơ thể cuộn tròn run bần bật, cảm thấy không biết làm sao. Muốn chạy lên ôm Lạc Phàm, lại sợ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của y.
Chử Thiếu Phong bước chân ngập ngừng, hắn chỉ muốn hỏi một câu, Lạc Phàm, em làm sao vậy?